Phóng sự đặc biệt: Thánh lễ cảm động cầu cho đất nước và Giáo Hội Miến Điện tại Đền Thờ Thánh Phêrô

Thánh lễ

Thánh lễ

Lúc 10g sáng Chúa Nhật 16 tháng 5, cùng với các tín hữu Công Giáo Miến Điện đang ở Roma, Đức Thánh Cha Phanxicô đã cử hành thánh lễ Chúa Thăng Thiên tại Đền Thờ Thánh Phêrô.

Biến cố này là cơ hội thức tỉnh thế giới về thảm trạng nhân dân Miến Điện đang trải qua, từ sau cuộc đảo chánh của quân đội tại nước này. Cha Maurice Moe Aung, thuộc dòng Thừa sai Ðức tin ở Rôma, đã đưa ra lập trường trên. Cha đã đến Rôma cách đây 30 năm để học triết và thần học trước khi trở về quê hương Miến Điện. Trong những năm gần đây, cha Maurice làm phó xứ Mẹ Thiên Ân ở Ponte Galeria gần Roma.
 



Trong cuộc phỏng vấn dành cho đài Vatican, cha Maurice cho biết hiện nay có 700,000 tín hữu Công Giáo tại Miến Điện, tương đương với 5% dân số. Năm 1962, khi chính quyền quân sự nước này chạy theo chủ nghĩa xã hội, tất cả các cơ cấu của Giáo Hội Công Giáo bị quốc hữu hóa, các thừa sai nước ngoài bị trục xuất, và các linh mục bản xứ phải tự mình đảm trách công cuộc truyền giảng Tin mừng, với một ý thức trách nhiệm lớn. Mãi đến năm 2005 mới có một đại hội Công Giáo toàn quốc Miến Điện lần đầu tiên.

Cha nói: “Chúng tôi bị bách hại và trở nên nghèo. Chúng tôi không có tiếng nói... Cuộc viếng thăm của Đức Thánh Cha Phanxicô tại Miến Điện năm 2017 là ánh sáng cho đất nước, đó là một chứng tá đức tin, có ảnh hưởng lớn về mặt xã hội, nói lên sự quan tâm của Đức Thánh Cha đối với nhân dân Miến Điện. Cuộc viếng thăm đó cũng thực là một đại lễ về đối thoại liên tôn. Chỉ sau cuộc viếng thăm của Đức Thánh Cha, Công Giáo mới thực sự được quí chuộng tại đây.

Cha Maurice cũng cho biết những người Miến Điện tại Italia phần lớn là các sinh viên, có nhiều nữ tu người Miến Điện và cũng có những giáo dân làm việc tại Italia.

Trong bài giảng thánh lễ, Đức Thánh Cha nói:

Trong những giờ cuối cùng của cuộc đời, Chúa Giêsu cầu nguyện. Trong những giây phút đau buồn đó, khi chuẩn bị từ giã các môn đệ và thế giới này, Chúa Giêsu cầu nguyện cho những người bạn của ngài. Dù mang trong lòng và vác lên mình Ngài mọi tội lỗi của thế gian, Chúa Giêsu vẫn tiếp tục yêu thương chúng ta và cầu nguyện cho chúng ta. Từ lời cầu nguyện của Người, chúng ta học cách đối mặt với những khoảnh khắc bi thảm và đau đớn trong cuộc sống của chính mình. Chúng ta hãy nghĩ về một từ đặc biệt mà Chúa Giêsu dùng trong lời cầu nguyện của Ngài với Chúa Cha: đó là từ “giữ gìn”. Anh chị em thân mến, trong những ngày này khi đất nước Miến Điện thân yêu của anh chị em đang trải qua bạo lực, xung đột và đàn áp, chúng ta hãy tự hỏi: chúng ta đang được kêu gọi để giữ gìn những điều gì?

Trước hết, chúng ta phải giữ đức tin. Chúng ta cần phải giữ vững niềm tin kẻo lại phải chịu đau buồn hoặc lao vào nỗi tuyệt vọng của những kẻ không còn lối thoát. Trong Tin Mừng, Thánh Gioan cho chúng ta biết rằng Chúa Giêsu, trước khi thốt ra lời cầu nguyện, “đã ngước mắt lên trời”.(Ga 17: 1). Trong những giờ phút cuối cùng của cuộc đời, Chúa Giêsu bị đè nặng bởi nỗi thống khổ trước viễn cảnh cuộc khổ nạn của Người, ý thức về đêm tối mà Người sắp phải chịu đựng, cảm thấy bị phản bội và bị bỏ rơi. Tuy nhiên, trong cùng một khoảnh khắc ấy, Người nhìn lên trời. Chúa Giêsu ngước mắt nhìn lên Chúa Cha. Ngài không cam chịu điều ác; Người không để mình bị đau buồn lấn át; Người không rút lui vào sự cay đắng của kẻ bại trận và thất vọng; thay vào đó, Người nhìn lên thiên đường. Đây cũng chính là lời khuyên mà Người đã dành cho các môn đệ: khi Giêrusalem bị quân đội xâm chiếm, và dân chúng đang chạy trốn trong nỗi sợ hãi và giữa sự tàn phá, Người bảo họ “hãy đứng dậy và ngẩng đầu lên, vì ơn cứu chuộc đang đến gần” (Lc. 21:28). Giữ vững đức tin là giữ cho cái nhìn của chúng ta hướng lên trời, dù ở đây trên trái đất này, những trận chiến vẫn đang diễn ra và máu những người vô tội vẫn tiếp tục đổ. Giữ vững đức tin là không chịu khuất phục trước luận lý của hận thù và báo oán, nhưng luôn chăm chú nhìn vào Thiên Chúa tình yêu, Đấng kêu gọi chúng ta trở thành anh chị em với nhau.

Cầu nguyện dẫn chúng ta đến sự tin cậy nơi Chúa ngay cả trong những lúc khó khăn. Nó giúp chúng ta hy vọng khi mọi thứ dường như vô vọng và nó tiếp sức cho chúng ta trong những cuộc đấu tranh hàng ngày. Cầu nguyện không phải là sự rút lui, trốn chạy khi đối mặt với các vấn đề. Thay vào đó, nó là vũ khí duy nhất mà chúng ta sử dụng để giữ cho tình yêu và hy vọng tồn tại giữa vũ khí của cái chết. Thật không dễ dàng để ngước nhìn khi chúng ta đang bị tổn thương, nhưng niềm tin giúp chúng ta chống lại sự cám dỗ để quay lại với chính mình. Chúng ta có thể muốn phản đối, kêu gào với Chúa trong nỗi đau của chúng ta. Chúng ta đừng sợ làm như vậy, vì đây cũng là lời cầu nguyện. Một người phụ nữ lớn tuổi từng nói với các cháu của mình: “Giận Chúa cũng có thể là một hình thức cầu nguyện”; sự khôn ngoan của người công chính và người đơn sơ, cho ta biết khi nào nên ngước mắt lên trong những lúc khó khăn… Đôi khi, đó là lời cầu nguyện mà Chúa nghe nhiều hơn những lời cầu nguyện khác, vì nó xuất phát từ một trái tim bị thương và Chúa luôn nghe tiếng kêu của con người và lau khô nước mắt của họ. Anh chị em thân mến, hãy cứ nhìn lên trời. Hãy giữ vững niềm tin!

Thứ hai, hãy gìn giữ sự hiệp nhất. Chúa Giêsu xin Chúa Cha gìn giữ sự hiệp nhất giữa các môn đệ, để họ “hoàn toàn nên một” (Ga 17:21), một gia đình, trong đó tình yêu và tình huynh đệ ngự trị. Ngài biết điều gì trong lòng các môn đệ; Ngài đã từng chứng kiến họ tranh luận về việc ai là người vĩ đại nhất, ai là người phải chịu trách nhiệm chính. Đây là một căn bệnh chết người: căn bệnh của sự chia rẽ. Chúng ta trải nghiệm điều đó trong tâm hồn mình, bởi vì chúng ta bị chia rẽ bên trong; chúng ta cảm nghiệm điều đó trong các gia đình và cộng đồng, giữa các dân tộc, ngay cả trong Giáo hội. Tội lỗi chống lại sự đoàn kết có rất nhiều: đố kỵ, ghen ghét, theo đuổi lợi ích cá nhân hơn là lợi ích chung, xu hướng phán xét người khác. Những xung đột nhỏ đó của chúng ta tìm thấy sự phản ánh trong những xung đột lớn, giống như cuộc xung đột mà đất nước của anh chị em đang trải qua trong những ngày này. Một khi các lợi ích đảng phái và khát vọng lợi nhuận và quyền lực lên nắm quyền, xung đột và chia rẽ chắc chắn sẽ nổ ra. Lời kêu gọi cuối cùng mà Chúa Giêsu đưa ra trước Lễ Vượt Qua của Ngài là lời kêu gọi hiệp nhất. Vì sự chia rẽ là của ma quỷ, nó là kẻ chia rẽ vĩ đại và kẻ nói dối vĩ đại, kẻ luôn tạo ra sự chia rẽ.

Chúng ta được mời gọi để giữ sự hiệp nhất, thực hiện nghiêm chỉnh lời khẩn cầu chân thành này của Chúa Giêsu với Chúa Cha: hoàn toàn nên một, trở thành một gia đình, tìm can đảm sống trong tình bạn, tình yêu và tình huynh đệ. Chúng ta có nhu cầu lớn lao nào, đặc biệt là ngày nay, về tình huynh đệ! Tôi biết rằng một số tình huống chính trị và xã hội lớn hơn chúng ta. Tuy nhiên, cam kết đối với hòa bình và tình huynh đệ luôn đến từ bên dưới: mỗi người, trong những việc nhỏ, có thể đóng vai trò của mình. Mỗi người trong số các bạn có thể cố gắng, trong những việc nhỏ nhặt, trở thành người xây dựng tình huynh đệ, người gieo mầm tình huynh đệ, người làm việc để xây dựng lại những gì đã đổ vỡ hơn là khơi dậy bạo lực. Chúng ta cũng được kêu gọi để làm điều này với tư cách là một Giáo hội; chúng ta hãy thúc đẩy đối thoại, tôn trọng người khác, quan tâm đến anh chị em của chúng ta, hiệp thông! Chúng ta không thể cho phép một lối suy nghĩ đảng phái xâm nhập vào Giáo hội, một lối suy nghĩ gây chia rẽ, đặt mỗi cá nhân lên vị trí đầu tiên, trong khi gạt những người khác sang một bên. Điều này rất hủy diệt: nó hủy hoại gia đình, Giáo hội, xã hội và tất cả mọi người trong chúng ta.

Cuối cùng, và thứ ba, chúng ta được kêu gọi để giữ gìn chân lý. Chúa Giêsu xin Chúa Cha thánh hiến các môn đệ trong chân lý vì họ sẽ được sai đi khắp thế giới để thi hành sứ vụ của Người. Giữ gìn chân lý không có nghĩa là bảo vệ các ý tưởng, trở thành người bảo vệ một hệ thống học thuyết và giáo điều, nhưng là gắn bó với Chúa Kitô và tận tụy với Tin Mừng của Người. Đối với Thánh Sử Gioan, chân lý là chính Chúa Kitô, là sự mặc khải về tình yêu của Chúa Cha. Chúa Giêsu cầu nguyện rằng các môn đồ của Ngài, mặc dù sống trong thế gian, sẽ không tuân theo các tiêu chuẩn của thế gian này. Họ không để mình bị các ngẫu tượng lôi kéo, nhưng giữ tình bạn với Người; họ không bẻ cong Phúc Âm theo lối suy nghĩ của con người và thế gian, nhưng bảo tồn thông điệp của Người một cách toàn vẹn. Giữ chân lý có nghĩa là trở thành một ngôn sứ trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống, nói cách khác là được thánh hiến cho Tin Mừng và làm chứng cho điều đó ngay cả khi điều đó có nghĩa là đi ngược lại với não trạng thời đại. Đôi khi, Kitô hữu chúng ta muốn thỏa hiệp, nhưng Tin Mừng yêu cầu chúng ta phải kiên định với chân lý và sự thật, hiến mạng sống của mình cho người khác. Giữa chiến tranh, bạo lực và hận thù, lòng trung thành với Tin Mừng và ý chí kiến tạo hòa bình đòi hỏi phải có sự dấn thân, thông qua các lựa chọn xã hội và chính trị, cho dù gặp nguy cơ đối với tính mạng của mình. Chỉ bằng cách này, mọi thứ mới có thể thay đổi. Chúa không thích những người thờ ơ. Ngài muốn chúng ta được thánh hiến trong chân lý và trong vẻ đẹp của Tin Mừng, để chúng ta có thể làm chứng cho niềm vui của nước Chúa ngay cả trong đêm tối của những đau buồn, ngay cả khi sự dữ dường như chiếm ưu thế.

Anh chị em thân mến, hôm nay tôi ước ao được đặt lên bàn thờ Chúa những đau khổ của dân Người và cùng anh chị em cầu nguyện xin Chúa hoán cải mọi tâm hồn thành những trái tim bình an. Lời cầu nguyện của Chúa Giêsu giúp chúng ta giữ vững đức tin, ngay cả trong những lúc khó khăn, để trở thành những người xây dựng sự hiệp nhất và liều mạng vì chân lý của Tin Mừng. Xin đừng đánh mất hy vọng: ngay cả hôm nay, Chúa Giêsu đang cầu bầu trước mặt Chúa Cha, Người đứng trước mặt Chúa Cha trong lời cầu nguyện của mình. Trong lời cầu nguyện, Ngài chỉ cho Chúa Cha thấy những vết thương mà Ngài đã trả cho ơn cứu rỗi của chúng ta. Trong lời cầu nguyện này, Chúa Giêsu chuyển cầu cho tất cả chúng ta, cầu xin Cha gìn giữ chúng ta khỏi kẻ ác và giải thoát chúng ta khỏi quyền lực của ma quỷ.
Source:Libreria Editrice Vaticana