Người chiến sĩ
 Vào một buổi chiều ngày thứ sáu cách đây hơn 2000 năm, ba cây thập giá đã được dựng lên trên ngọn đồi Golgotha. Ba cây thập giá mang ba con người tơi tả vì đòn roi và vì những cực hình. Máu nhuộm đỏ thắm những tấm thân tơi tả ấy. Trước mắt những nhà cầm quyền thì đây là một chiến công, vì đã khử trừ được những tên phản động, những kẻ gây rối trật tự trị an. Đối với những tên lý hình thì đây là một trò giải trí thú vị, vì nó thỏa mãn bản năng dã thú nơi họ. Đối với quần chúng thì biến cố xem ra đã tăng thêm niềm vui cho ngày đại lễ Vượt qua mà họ đang nô nức cử hành… Cả một rừng người có mặt hôm ấy đã chứng kiến cuộc hành hình này, nhưng dường như tất cả đều bị mù trước sự bất công của bản án. Chỉ có một người không bị mù, đó là một trong hai người cùng bị đóng đinh với Chúa Giêsu mà ta quen gọi cách bình dân là “anh trộm lành”.Anh không mù vì anh biết người, biết ta. Anh không mù vì anh biết nạn nhân bị đóng đinh bên cạnh anh là người vô tội. Khi bạn anh đồng lõa với lý hình để chế nhạo Chúa Giêsu, anh đã lên tiếng bênh vực Người :”Chúng ta phải chịu như thế này là đích đáng vì xứng với việc chúng ta đã làm. Còn người này có làm chi nên tội”. Và liền sau đó anh đã thưa với Chúa Giêsu :”Ông Giêsu ơi! Khi ông vào nước của ông, xin nhớ đến tôi”. Chỉ mấy lời ngắn ngủi ấy thôi, anh đã xứng đáng được phong danh hiệu là Người Chiến Sĩ. Chiến sĩ của công lý, chiến sĩ của tình yêu và chiến sĩ của lòng thống hối. - Là chiến sĩ của công lý vì anh đã dám lên tiếng bênh vực cho công lý. Quan tòa xử phạt anh, anh công nhận điều đó đúng vì anh có tội. Nhưng xử phạt ông Giêsu thì lại không đúng chút nào, bởi “người này có làm chi nên tội”? Anh công khai bênh vực Chúa, công khai tuyên bố đứng vào cánh quân của Người. Chỉ mình anh là trạng sư của phiên tòa. Chỉ mình anh là nhân chứng duy nhất đã dám phản kháng bản án. Giữa lúc Chúa Giêsu bị cô thế, cô thân, anh đã không đồng lõa với bạo cường như bạn anh để lên án Chúa, nhưng đã tố giác sự bất công của bản án. - Là chiến sĩ của lòng thống hối vì anh ý thức về tình trạng tội lỗi của mình và đã dám nhận tội, không biện minh, không bào chữa, không đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho người khác, không phàn nàn về hình phạt, nhưng chấp nhận như bày tỏ lòng sám hối. “Chúng ta chịu như thế này là đích đáng vì xứng với việc đã làm”. Biết mình có tội và anh đã xin Chúa thứ tha. “Lạy Ngài, khi nào về nước Ngài, xin nhớ đến tôi”. Một lời kinh phát xuất tự đáy lòng, rất chân thành, rất tin tưởng và rất khiêm tốn. Anh không đòi hỏi, không câu thúc, không ép buộc Thiên Chúa làm bất cứ điều gì cho mình. Anh chỉ dám xin Chúa nhớ tới anh thôi. - Là chiến sĩ của tình yêu bởi lời kinh của anh tuy đơn sơ nhưng lại có giá trị như một giờ đền tạ. Trừ anh ra, không có một người nào, kể cả các môn đệ thân tín nhất của Chúa Giêsu đã làm giờ đền tạ lúc Người bị nhạo cười, bị hành hạ và bị đóng đinh. Trong khi mọi người câu kết với nhau để chống lại Chúa, trong khi các đệ tử của Người bỏ trốn đi hết, thì chỉ mình anh đã bênh vực Người, đã nói với Người những lời thật an ủi. Và Chúa Giêsu đã bắt được làn sóng tình yêu của anh. Tội lỗi của anh đã được tha thứ. Tình yêu của anh đã được đền bù. “Tôi bảo thật anh : ngay hôm nay, anh sẽ được ở trên thiên đàng với tôi”. Mỗi người chúng ta có thể học được nơi “anh trộm lành” bài học về thái độ can đảm bảo vệ chân lý, về lòng thống hối và về tình yêu. Tuy nhiên, chúng ta cũng có thể rút ra từ sự kiện này một chân lý của cuộc sống. Những người mà chúng ta chờ đợi lúc chúng ta đau khổ và thất vọng lại không đem đến cho ta một an ủi nào hết. Chúng ta không nên ngạc nhiên vì điều đó. Chính Chúa Giêsu đã trải qua kinh nghiệm này. Trái lại, những người chúng ta không ngờ sẽ đến với chúng ta như một trò chơi thú vị đầy những xoa dịu ngọt ngào. - Ông Simon đã không cho Chúa nước rửa chân nhưng là Magdala. - Những người ăn bánh lạ đã không vác đỡ thập giá cho Chúa, nhưng là ông Simong bị bắt cóc một cách bất ngờ. - Dân thành Giêrusalem khóc thương Chúa, nhưng chỉ mình “anh trộm lành” đã dám lên tiếng phản đối vụ án bất công và phạm thượng ấy…
Đã đọc: 1133 |