Gặp gỡ yêu thương
 Đối với đông đảo quần chúng, lễ Giáng Sinh là một ngày vui. Vui cho trẻ em nhưng cũng vui cho người lớn. Vui cho người tín hữu nhưng cũng vui cho cả những người ngoài Ki-tô giáo, có khi còn vui cho cả những người không tin. Hình ảnh Nô-en với hang đá và ngôi sao đã trở thành như một truyện thần tiên, một huyền thoại. Nô-en là dịp cho mọi người vui ca, nhảy múa, trình diễn thời trang, ăn chơi, trao đổi cho nhau những món quà hay những lời chúc mừng đã trở nên khách sáo. Ít ai cảm thấy cần phải tìm hiểu ý nghĩa của ngày đó. Có chăng chỉ là một vài cố gắng ôn lại một vài kỷ niệm dĩ vãng đã được tô màu, đã được thi vị hóa : nó cũng hời hợt và giả tạo như những chiếc hang đá bằng giấy hay những ngôi sao lấp lánh nhờ điện lực. Nhưng đối với những người ý thức, nhất là đối với người Ki-tô chúng ta, ngày Chúa giáng sinh, ngày Chúa vào đời, không thể là một ngày vui chơi theo lối trần tục tầm thường. Trái lại, đó là một ngày vui lớn, một ngày trọng đại, bởi vì đó là ngày Chúa đã sinh ra cho chúng ta, Chúa đã đến trong thân phận con người như chúng ta và ở giữa chúng ta để cứu chuộc chúng ta. Công Đồng Va-ti-ca-nô II trong Hiến chế “Vui mừng và hy vọng” đã cho chúng ta biết : “Thiên Chúa nhập thể và nhập thế là vì Ngài muốn sống cuộc sống nhân loại, để hành động với bàn tay nhân loại, để suy tư với một trí óc nhân loại, để yêu thương với một trái tim nhân loại” (số 22). Tóm lại, Chúa nhập thể và nhập thế chỉ vì Chúa yêu thương con người. Nói đến tình yêu là nói đến gặp gỡ. Gặp gỡ ngoài đường, ngoài chợ chưa đủ. Gặp gỡ trong quán ăn, trong tiệm giải khát, trong một cuộc du ngoạn…cũng chưa đủ. Phải gặp gỡ tha nhân nơi chính họ sinh sống, trong nhà họ, trong làng mạc, trong xứ sở của họ. Vì tình yêu trọn vẹn đòi hỏi phải gặp gỡ tha nhân trong cứinh cuộc đời của họ, nhất là phải chung sống với họ, chung sống trọn đời. Tình yêu là “ăn đời ở kiếp với nhau”. Đàng khác, nói đến tình yêu còn phải nói đến chia sẻ : chia sẻ một tấm bánh, một ly rượu chưa đủ. Chia sẻ một niềm vui, một nỗi buồn, một nỗi ưu tư…cũng chưa đủ. Phải chia sẻ trọn vẹn cuộc sống : cùng vui cùng buồn với người mình yêu, cùng sướng cùng khổ, cùng đồng lao cộng khổ với người mình yêu trong trọn cuộc sống. Tất cả những điều trên chúng ta có thể nói về Thiên Chúa. Thiên Chúa yêu thương con người nên đã làm người. Đấng làm người ấy mang tên là Em-ma-nu-en, nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chúng ta. Ngài đã đến để gặp gỡ, để chung sống, để đồng hành, để chia sẻ cuộc đời với chúng ta. Ngài là Thiên Chúa, nhưng đã trở thành anh em với nhân loại, không những để cùng suy tư, hành động với con người, nhưng còn để hướng dẫn những suy tư và hành động của con người tới sự hoàn thiện của Thiên Chúa. Ngoài trí óc suy tư và bàn tay xây dựng, Chúa còn yêu thương anh em nhân loại của mình bằng một trái tim nhân loại. Nhưng đó không phải là một tình yêu tầm thường, ích kỷ mà là tình yêu phục vụ và dâng hiến, tình yêu cứu sống. Tình yêu đó như mưa sa xuống cõi lòng khô cằn sỏi đá của con người; như ánh sáng chan hòa làm rực lên niềm hy vọng nơi ánh mắt tối tăm mù quáng của con người. Hôm nay chúng ta mừng lễ Giáng Sinh, chúng ta hiểu, sống và thực hiện bài học Giáng Sinh, đó là cùng nhập cuộc liên đới với nhau và với mọi người. Chúa đã nhập cuộc, Chúa đã vào đời và Chúa mời gọi chúng ta cũng hãy nhập cuộc, hãy vào đời với Ngài. Chúa đang cần đến sự cộng tác của chúng ta trong cuộc sống hiện tại, để đem ánh sáng đến cho những người đang tìm kiếm, đem hy vọng đến cho những người đang chờ đợi, đem sức sống đến cho những ai còn tha thiết đến cuộc sống, đem yêu thương đến cho những ai đang thiếu vắng tình thương, đang cần được sưởi ấm bằng tình người. Nói khác đi, Chúa Giêsu Ki-tô tiếp tục nhập thể nơi người anh chị em, và Ngài tiếp tục nhập thể nơi chính mỗi người Ki-tô hữu chúng ta hôm nay. Ngài mời gọi chúng ta cộng tác với ngài, hay đúng hơn, Ngài muốn thực hiện qua mỗi người chúng ta. Ngài cần đến đôi tay chúng ta để phục vụ. Ngài cần đến môi miệng chúng ta để nói lời an ủi khuyến khích. Ngài cần đến trí hiểu và con tim chúng ta để sống tình liên đới yêu thương. Ngài cần đến đôi chân chúng ta để đến với mọi người, không kỳ thị, phân biệt. Vì thế, hôm nay chúng ta xin Chúa hãy đến, hãy đến trong tâm hồn và trong cuộc sống của mỗi người chúng ta. Chúng ta xin Chúa dùng chúng ta như những cánh cửa nhỏ luôn luôn mở rộng để Chúa có thể bước qua gặp gỡ mọi người và để mọi người có thể kết thân, quen biết Chúa và yêu mến Chúa cũng như để mọi người có thể kết thân, quen biết nhau và yêu mến nhau hơn.
Đã đọc: 800 |