Sách Tin Mừng của thánh Luca đặc biệt nhấn mạnh đến ân điển và sự tha thứ của Chúa Giêsu. Chỉ một mình Luca ghi lại lòng từ ái đối với quả phụ thành Naim, và cũng chỉ sách này kể lại lòng ưu ái của Ngài dành cho người đàn bà tội lỗi đã xức dầu dưới chân Ngài nơi nhà người biệt phái Simon. Tuy nhiên, đây không chỉ là bức tranh về lòng từ bi thương xót của Chúa, mà cũng là bức tranh về lòng biết ơn vô bờ bến của kẻ đã nhận món quà vô giá của ơn tha tội.
Có một sự lầm lẫn nào đó trong khi giải thích, nên có người đã cho người phụ nữ này là cô Maria Mácđala hay Maria em của Matta ở Bêtania. Ba người này khác nhau. Thật ra Chúa có đuổi quỷ cho người thứ nhất, người thứ hai và người phụ nữ trong câu chuyện này đã xức dầu cho Chúa, nhưng có lý do khiến ta tin rằng trong ba người chỉ có một người là tội nhân.
Mọi việc diễn ra tại sân nhà ông Simon, một đạo sĩ Do thái. Các nhà của giới giàu có thường được xây quanh một khu sân rộng như một công viên trống trải. Thường trong sân có vườn cây và giếng nước, vào mùa nóng nực người ta bày ăn tại đó. Ở Palestine mỗi khi có một rabbi nào đến dự tiệc, thì mọi người được tự do đến nghe những lời khôn ngoan của rabbi dạy. Thói quen đó giải thích sự có mặt của người đàn bà này trong nhà Simon. Khi có khách đến nhà, người ta thường làm ba việc sau đây: chủ nhà đặt tay lên vai khách và tặng vị khách một cái hôn hòa bình. Đó là dấu hiệu của lòng tôn kính, nhất là trong trường hợp gặp một rabbi danh tiếng. Đường xá đầy cát bụi và giầy chỉ là những đôi dép đơn giản, nên người ta đổ nước lạnh lên bàn chân để rửa sạch bụi và làm mát chân khách. Người ta cũng đốt lên một nhúm hương liệu cho thơm, hoặc đổ một giọt dầu hoa hồng lên đầu khách. Phép lịch sự đòi hỏi những điều đó, nhưng trong trường hợp này chủ nhà lại bỏ hết. Khi ăn, thực khách không ngồi, nhưng nằm nghiêng quanh bàn tiệc. Họ dựa trên những chiếc gối thấp, chống trên khuỷu tay trái, tay phải để tự do, hai chân duỗi thẳng về phía sau, bỏ dép ra. Tư thế đó cho phép người đàn bà có thể đứng gần chân Chúa Giêsu.
Simon là một đạo sĩ Do thái, một trong những người thuộc nhóm biệt phái. Tại sao một người như vậy lại mời Chúa Giêsu tới nhà mình? Rất có thể Simon này là người thích nổi tiếng, với thái độ nửa trọng nửa khinh, ông đã mời chàng thanh niên kỳ lạ này đến ăn tiệc trong nhà mình. Vì thế ta hiểu tại sao có sự pha trộn vừa có vẻ tôn kính lại vừa bỏ qua phép lịch sự phải giữ. Hẳn Simon là một người có thái độ kẻ cả đối với Chúa Giêsu.
Người đàn bà trên đây nổi tiếng là xấu nết, một gái mãi dâm. Dường như nàng đã đứng lẫn vào đám đông để nghe Chúa giảng, đã gặp Chúa trước đó, đã ăn năn tội lỗi của mình và đã được Chúa tha thứ. Theo tập tục của phụ nữ Do thái, một chai nhỏ dầu thơm nguyên chất, quen gọi là bình ngọc, rất đắt tiền thường được đeo trên cổ. Nàng chỉ ước ao được đổ bình dầu thơm đó lên chân Chúa Giêsu, vì đó là tất cả những gì nàng có để dâng cho Ngài.
Nhờ lòng biết ơn, nàng được can đảm đi vào nhà Simon trước con mắt xoi mói của nhiều người khi Chúa Giêsu đang là khách trong nhà ông Simon. Nàng đến để xức dầu chân Chúa, nhưng khi nhìn thấy Ngài, nàng quá cảm động nước mắt đổ ra chảy xuống chân Ngài. Nàng vội vã tháo tóc ra lau khô rồi đổ chai dầu thơm lên. Một phụ nữ Do thái buông xõa tóc nơi công cộng là đã phạm một lỗi lớn về phẩm hạnh. Người đàn bà này tỏ ra quên hẳn mọi người có mặt chỉ còn thấy một mình Chúa Giêsu thôi. Đối với nàng không có cách nào hơn để biểu lộ lòng biết ơn và sự hy sinh nhiệt thành của mình.
Việc Chúa để cho một phụ nữ kém phẩm hạnh biểu lộ lòng kính yêu đối với Ngài khiến Simon kết luận rằng Chúa Giêsu có lẽ không phải là tiên tri, vì nếu là tiên tri hẳn phải biết sự thật về người đàn bà hư hỏng này.
Câu trả lời của Chúa tỏ ra rằng Chúa có thể đọc được những ý tưởng thầm kín của ông chủ nhà. Câu trả lời chẳng những đáp lại lời chỉ trích thầm lặng của chủ nhà, mà còn cho thấy tình trạng tâm hồn của ông, Simon không biết sự thiếu thốn của mình, vì thế không cảm biết tình yêu, và cũng vì thế không nhận được ơn tha thứ. Chúa Giêsu đưa ra ví dụ về hai người mắc nợ rồi được tha, giải thích rằng lòng biết ơn nhiều hay ít tùy theo món nợ được tha nhiều hay ít, rồi áp dụng nguyên tắc đó cho Simon và người đàn bà mà ông có ý khinh dể. Chúa Giêsu kể cặn kẽ Simon đã thiếu tình yêu đối với Ngài như thế nào rồi đem ra đối chiếu với sự ân cần của người phụ nữ. Khi vào nhà, Simon đã bỏ qua tục lệ đưa nước rửa chân cho Ngài, còn người đàn bà đã rửa chân Ngài bằng nước mắt; Simon đã bỏ qua cái hôn mà đáng lẽ người chủ phải dùng để đón chào vị khách, người đàn bà đã nồng nhiệt hôn chân Ngài; Simon không đem dầu thơm xức cho vị khách quý, còn người đàn bà này đến với mục đích duy nhất để xức dầu thơm lên chân Chúa.
Sứ điệp của Chúa thật rõ ràng qua thí dụ đó: “Yêu nhiều tha nhiều, yêu ít tha ít”. Chúa không có ý nói rằng trước đó nàng chưa được tha tội, cũng không có ý nói tình yêu là điều kiện để được tha tội. Ngài có ý nói rằng tình yêu của nàng là kết quả của sự tha thứ, và câu nói của Ngài diễn giải ra thế này thì đúng hơn: Ta nói cho ông hay, tội lỗi đầy dẫy nơi nàng đã được tha, ông có thể suy đoán điều đó căn cứ vào cách biểu lộ lòng yêu mến của nàng. Phần còn lại trong câu thì dành cho Simon: Kẻ được tha ít thì yêu thương ít. Những lời ấy không minh chứng Simon được tha tội, câu ấy chỉ rằng sở dĩ ông thiếu tình yêu vì ông không cảm biết được sự thiếu thốn của mình, cũng vì thế ông đã không nhận được ơn tha thứ. Simon tin tưởng mình là người tốt trước mặt loài người và Thiên Chúa.
Rồi Chúa quay lại người phụ nữ nói một lời chúc phúc: “Tội của chị đã được tha rồi”. Như vậy, Ngài xác nhận sự tha tội đã được ban cho nàng rồi, hơn nữa Ngài cũng biện minh cho nàng trước công chúng để họ biết rằng nàng đã bước vào một cuộc sống mới. Họ ngạc nhiên khi nghe Ngài tuyên bố sự tha tội. Đây là chức vụ của Đấng Mêsia, nhưng Con Người lý tưởng mà Luca ghi chép về tấm lòng nhân hậu ở đây, cũng đồng thời là Con Thiên Chúa, cuối cùng Ngài quay lại người phụ nữ phán bảo nàng những lời ân huệ: “Lòng tin của chị đã cứu chị”. Chị hãy đi bình an”.
Đây là bài học rõ ràng về việc đức tin đem lại ơn tha thứ, sự tha thứ đem lại lòng biết ơn và lòng biết ơn được diễn tả qua một hành động yêu thương tận tụy. Một thái độ như vậy có thể ra đi trong bình an nghĩa là hưởng được sự hiện diện liên tục của bình an này.
Con người tự sức mình đâu có đáng được tha thứ, vì tội xúc phạm tới Chúa thì sự nặng nề vô cùng. Do đó phải chạy đến với bí tích Hòa Giải, nơi đó Chúa tha thứ cho chúng ta nhờ công đức của Chúa Giêsu Kitô. Điều kiện duy nhất không gì có thể thay thế về phía của chúng ta là tình yêu và sám hối. Chúng ta nhận được tha thứ là tùy theo mức độ ta cảm nhận tình yêu mến; khi lòng chúng ta tràn đầy tình yêu, thì đâu còn chỗ cho tội lỗi, vì khi đó chúng ta đã dọn một chỗ rõ rệt cho Chúa Giêsu, Đấng nói với chúng ta như đã nói với người đàn bà tội lỗi: “Tội con đã được tha”. Lòng sám hối của chúng ta là bằng chứng lòng ta yêu Chúa. Nhưng thực ra chính Chúa đã yêu chúng ta trước (1Ga 4,10). Khi Chúa tha thứ cho ta, Thiên Chúa biểu lộ Người yêu ta. Do đó, ta có yêu Chúa là chỉ đáp lại tình Ngài yêu. Sự tha thứ của Chúa là tưởng thưởng lòng biết ơn và tình yêu của chúng ta đối với Ngài.
Thánh Augustinô giải thích: “Ai được tha thứ ít thì yêu ít”. Bạn nói là bạn không phạm nhiều trọng tội, tại sao bạn lại không phạm? – Vì Chúa đã cầm lấy tay bạn. Không có tội nào mà người ta không thể phạm nếu Thiên Chúa, Đấng dựng nên con người, không cầm lấy tay (Serneon 99,6). Như thế, chúng ta phải yêu Chúa ngày càng nhiều hơn, vì chẳng những Ngài tha thứ tội được, mà còn nhờ ơn Ngài ban, gìn giữ ta khỏi vi phạm.
Chúa Giêsu tuyên bố rằng niềm tin đã dẫn đưa người phụ nữ tội lỗi tới quỳ dưới chân Chúa Giêsu và tỏ lòng sám hối. Nhờ sám hối nàng đáng được ơn tha thứ. Cũng thế, khi chúng ta tới tòa hòa giải, chúng ta phải có một xác tín rằng đây không phải là cuộc đối thoại giữa con người mà là đối thoại với Thiên Chúa; đây là tòa công lý. Nhưng trên hết là tòa thương xót mà quan xét xử là Đấng đầy lòng yêu mến, Đấng “không muốn cho kẻ có tội phải chết, nhưng mong nó ăn năn và được sống”.
Tinh thần tự mãn ngăn cách loài người với Thiên Chúa, và điều lạ là hễ ai càng tốt thì càng cảm biết tội lỗi của mình cách sâu xa. Thánh Phaolô nói về tội nhân: “trong số đó tôi đứng đầu” (2Tm 1,25), thánh Phanxicô Assisi nói: “Không ở đâu có một tội nhân khốn nạn hơn tôi!”.
Thật rất đúng khi nói rằng tội nặng nhất là không nhận biết tội mình, nhưng ai cảm biết mình thiếu thốn sẽ được mở cửa vào ơn tha thứ của Chúa, vì Thiên Chúa là tình yêu và vinh hiển lớn nhất cho tình yêu là được thấy người đời tìm đến tình yêu.