Đền thờ Chúa
 Không có tôn giáo nào coi trọng thân thể cho bằng đạo Công giáo. Thân xác không còn bị coi như là kẻ thù của tinh thần, hoặc là một nhà tù của tinh thần. Thông qua sự ra đời, cuộc sống, cái chết và sự sống lại của Đức Kitô, thân xác con người đã trở nên một phần của sự sống Thiên Chúa. Không có một chỗ nào trong đạo Công giáo dành cho sự coi thường thân xác. Nhưng cũng không có một chỗ nào dành cho sự tôn thờ thân xác.
Chúng ta đều là những tạo vật của Thiên Chúa. Thân xác chúng ta là công trình của Thiên Chúa. Điều đó đủ lý do để phải kính trọng và chăm sóc thân xác. Nhưng thánh Phaolô còn để lại cho chúng ta một lý do sâu xa hơn trong việc kính trọng thân xác. Ngài nói “Thân xác anh em chính là đền thờ của Chúa Thánh Thần”.
Ngày nay, người ta sùng kính thân xác, đặc biệt trong việc làm người mẫu và quảng cáo – đó là một sự sùng kính thân xác được tách ra khỏi con người. Chính thân xác mới đáng kể, chứ không phải là con người. Và luôn luôn phải là một thân xác trẻ trung, xinh đẹp. Không cần nói thêm nữa, đây không phải là điều mà thánh Phaolô đang nói đến. Đây không phải là sự kính trọng. Đúng hơn, đây là sự khai thác.
Ngày nay, cũng có lợi nhuận khổng lồ trong sự hài hòa về thể lý và sức khỏe của thân xác. Trong khi phải tôn trọng thân xác, thì chúng ta nên hiểu cho đúng về điều đó. Không nên để cho việc chăm sóc thân xác đưa đến hậu quả là coi thường linh hồn. Chúng ta không nên tìm kiếm sức khỏe cho thân xác, bằng cái giá của sức khỏe tâm hồn.
Giáo hội tôn trọng thân xác ngay từ lúc bắt đầu, cho đến khi kết thúc cuộc sống, từ cuộc sống của một đứa trẻ còn nhỏ xíu, cho đến cuộc sống của một người lớn tuổi. Trong ngày ban phép rửa tội, Giáo hội đổ nước lên thân xác của đứa trẻ, rồi còn xức dầu lên thân xác, không chỉ một lần, mà đến hai lần. Và Giáo hội đã mặc cho thân xác một cái áo trắng toát nữa. Đến giờ chết, Giáo hội còn xức dầu và chúc lành cho thân xác của người Kitô hữu. Ngay cả khi sự sống đã kết thúc, mà thân xác vẫn còn được coi như là thánh thiêng. Giáo hội chôn cất thân xác con người tại đất thánh. Và khi cần hỏa thiêu, Giáo hội vẫn thúc giục mọi người phải biết tôn trọng tro tàn của thân xác.
Đó là vì bởi Giáo hội coi thân xác con người như là một đền thờ, mà trong đó, Chúa Thánh Thần cư ngụ. Hơn nữa, trong biến cố Nhập Thể, Đức Giêsu đã mang lấy một thân xác giống như chúng ta. Người sống lại từ cõi chết và được vinh hiển cũng trong thân xác của chúng ta. sau đây là một lý do khác về sự tôn trọng thân xác : thân xác đã được an bài để hưởng vinh quang đời đời. “Thiên Chúa sẽ cho thân xác hay chết này được sống lại, và làm cho thân xác này được nên giống như thân xác của Người trong vinh quang” (thánh Phaolô).
Chúng ta không tỏ ra tôn trọng thân xác do những tội lỗi của xác thịt, hoặc bằng cách quá nuông chiều thân xác trong cách ăn uống. Khi biết tôn trọng thân xác hơn, sẽ là một cách thức lâu dài, hướng tới việc đẩy lùi những vấn đề xã hội như : nghiện ngập, lan tràn căn bệnh Aids, và mang thai ở lứa tuổi vị thành niên.
Lần kia, trong một tỉnh nhỏ ở Ba Lan, có một cậu bé đứng nhìn một người đàn ông da màu, trong khi ông ta đang uống nước múc lên từ một cái giếng ở quảng trường của khu phố. Sau khi uống nước, người đàn ông này cứ đứng đó, nhìn chằm chằm vào cái giếng, như thể đang nhìn vào một người nào đó. Thân hình ông ta to lớn, nhưng có một khuôn mặt thân thiện. Vì thế, cậu bé tiến lại gần ông ta và hỏi “Có ai sống ở dưới đó vậy chú?”.
Người đàn ông da màu đáp “Thiên Chúa đó”
“Cháu có thể nhìn thấy Người được không ?”
Người da màu nói “Chắc chắn cháu có thể nhìn thấy”.
Thế rồi ông ấy cầm lấy cánh tay của cậu bé, bế bổng cậu bé lên, để cậu bé có thể nhìn vào cái giếng. Tuy nhiên, tất cả những gì mà cậu bé có thể nhìn thấy được, chỉ là hình ảnh phản chiếu của cậu bé trong nước mà thôi.
Cậu bé kêu lên một cách thất vọng “Nhưng đó chỉ là hình ảnh của cháu. Cháu chỉ nhìn thấy cháu mà thôi”.
Người da màu đáp “À, vậy thì bây giờ cháu biết được nơi Thiên Chúa ở rồi đó. Người sống trong cháu”.
Đã đọc: 1074 |