Như chúng con cũng tha…
 Cách đây vài năm, có vị Linh mục tổ chức một buổi nói chuyện với một số thanh niên. Sau cuộc trò chuyện đó, một thanh niên tên là Matt đến chia sẻ với ngài câu chuyện cuộc đời cậu ta. Nghe xong vị Linh mục yêu cầu cậu thanh niên phổ biến câu chuyện ấy để chia sẻ với những người khác, Matt vui vẻ nhận lời. Sau đây là câu chuyện của Matt được ghi lại bằng chính những dòng chữ của câu:
“Khi tôi lên 11 tuổi, bố tôi bỏ nhà ra đi… Cả gia đình hầu như tan nát hết, ai nấy đều khóc lóc than van suốt bao nhiêu tuần lễ trừ mỗi mình tôi… Tôi bắt đầu căm ghét bố, chủ yếu vì ông đã làm cho bà mẹ thân yêu của tôi đau khổ… Thế là tôi bắt đầu đi vào con đường tội phạm và ma túy vào năm 12 tuổi. Tôi đã từng bị bắt ba lần về tội ăn trộm xe hơi… là một Kitô hữu, mẹ tôi lôi cổ tôi đến dự cuộc tĩnh tâm ở đây… Tôi chả biết gì về việc này, nhưng cũng ghi tên tham dự để bà khỏi rầy… Một lần, trong buổi hội thảo với một nhóm đông người, tôi bỗng mơ màng nghĩ đến Chúa, và thấy mình đang quì gối xuống trước Chúa Giêsu đang bị treo trên thánh giá. Vô số tội lội nặng nề để xuống trên tôi… Tôi khóc lóc van xin tha thứ. Trong khi tôi khóc lóc, Chúa đã tha thứ cho tôi… vì Ngài yêu tôi. Ngài yêu tôi bất chấp tất cả tội lỗi xấu xa mà tôi đã phạm… Tôi mở mắt ra đưa tay lau khô dòng lệ… Cuối cùng, tôi biết rằng Chúa thực sự hiện diện…
Sau khi cuộc tĩnh tâm ấy kết thúc, lần đầu tiên trong đời, tôi sống tử tế: không thuốc lá, không cờ bạc, không uống rượu. Tôi dành luôn một ngày nghỉ tiếp theo đó để suy nghĩ và cầu nguyện. Trong lúc đọc Thánh Kinh tôi chợt nghĩ đến bố tôi. Tôi không muốn còn bất điều gì ngăn trở tôi được sống gần gũi với Chúa Giêsu. Vì thế, tôi gọi điện thoại cho bố tôi…
Đêm đó trong khi vừa đi đến căn hộ của bố, tôi vừa cầu xin Thánh Linh soi đường chỉ lối. Khi tôi đến nơi, cả hai bố con ngồi xuống bên nhau một hồi lâu mà chẳng ai mở miệng nói một lời nào. Cuối cùng bố tôi lên tiếng hỏi: “Mục đích con đến đây làm gì? Tôi cảm thấy nẹ nhõm khi nghe bố hỏi, nhưng tôi chẳng biết vào đề ra sao cả. Và tôi giải thích cho bố là cuối tuần qua tôi học biết rằng tôi không được xét đoán ai về bất cứ điều gì. Đoạn, tôi xin bố tha thứ cho tôi về cái tội đã căm ghét và đã có những lời chua cay kết án ông… Nghe xong bố tôi liền đứng lên đi ra khỏi phòng một lúc, rồi trở lại, trên tay cầm một bọc giấy… đoạn ông rút ra một mảnh giấy,hai cha con cùng đọc. (Đây là một lá thư tôi đã viết gởi cho ông mắy năm trước). Tuồng chữ trên mẩu giấy như sau: “Bill, ông nghĩ ông là ai và ông có biết ông đang làm gì không? Kể từ đây tôi chẳng cần ông điều gì nữa hết – Ký tên: Matt, kẻ đã từng là con ông”. Lập tức tôi nhận ra mọi nỗi đớn đau bố tôi phải chịu đựng trong bao năm lưu giữ mẩu giấy này… Tôi nhảy đến ôm lấy bố. Dòng lệ yêu thương tha thứ. Lập tức tuôn trào trong mắt ông… Lúc đó tôi cảm thấy như vừa bước qua cửa ngục… Thế là tôi không còn bị giam hãm trong niềm căm ghét nữa. Hai bố con ngồi chuyện vãn thêm một lúc, đoạn tôi tiến đến hôn vào môi bố nói lời tạm biệt rồi ra về… Đêm đó tôi gọi taxi về nhà, nhưng khi còn khoảng hai dãy nhà nữa thì tới nơi, tôi liền bảo tài xế dừng lại để tôi đi bộ. Nhưng niềm vui chan hòa trong tim khiến tôi bỗng dưng rảo bước rồi chạy thật mau. Vừa chạy hai tay tôi vừa dang ra, miệng hét to: “Nhờ Chúa đã yêu thương bố!” Đêm ấy quả thực Chúa đã ban cho tôi một sự kỳ diệu”.
Đây là một trong những câu chuyện cảm động nhất tôi đã từng được nghe. Nó càng thích hợp đặc biệt với các bài đọc hôm nay khi nó minh họa cho lòng tha thứ của Chúa đối với vua David trong bài đọc thứ nhất, và lòng thứ tha trọn vẹn vô điều kiện Chúa Giêsu bn cho người phụ nữ trong bài Phúc Âm hôm nay, đồng thời nó cũng minh họa sự tha thứ mà Chúa Giêsu dạy chúng ta phải có đối với nhau. Càng đọc Phúc Âm chúng ta càng thấy rõ Chúa Giêsu tràn đầy lòng tha thứ, và Ngài cũng dạy chúng phải bắt chước như thế, đồng thời Ngài cho chúng ta thấy rõ rằng nếu chúng ta tha thứ cho kẻ khác thì Chúa mới tha thứ cho chúng ta. Ngài nói: “Nếu các ngươi tha thứ cho kẻ khác… thì Cha trên trời sẽ tha thứ cho các ngươi. Còn nếu các ngươi chẳng tha thứ cho kẻ khác thì Cha trên trời cũng sẽ không tha thứ cho các ngươi” (Mt 6: 14-15)
Từ đó chúng ta bước sang chủ điểm thứ hai. Câu chuyện của Matt cũng góp phần soi sáng cho tinh thần ngày dành riêng cho các bậc làm cha hôm nay. Nó cho chúng ta thấy điều chúng ta vẫn thường hay quên: đó là chúng ta có thói quen nghĩ rằng những người bố đều là những con người toàn hảo. Thực ra, các ngài cũng chỉ giống như chúng ta, cũng phạm những lỗi lầm, đôi khi còn trầm trọng nữa là khác. Tuy nhiên bên cạnh những lỗi lầm này, các ngài vẫn là những con người giàu tình thương, giống như ông bố kia giữ mãi hằng bao năm trời lá thư gây nhức nhối của một đứa con cũng tràn đầy đau khổ. Nếu bố của Matt đã không giữ lại lá thư ấy suốt bao năm trời, thì có thể Matt sẽ không bao giờ có được cơ may để chứng tỏ cho cậu thấy ông yêu cậu biết bao. Và vì thế, câu chuyện của Matt quả là một minh họa tuyệt vời vừa cho tinh thần của ngày dành riêng cho các bậc làm cha vừa cho tình thần thứ tha thắm đượm trong các bài đọc hôm nay. Câu chuyện ấy chứng tỏ cho chúng ta thấy năng lực mầu nhiệm của lòng tha thứ có thể làm cho vỡ trở nên lành, bẩn trở thành sạch sẽ. Đây là tin mừng trong các bài đọc hôm nay mà Chúa Giêsu muốn chia sẻ cho chúng ta. Và đây cũng là tin mừng chúng ta đang trọng thể mừng kính trong ngày dành riêng cho các bậc làm cha này.
Chúng ta hãy kết thúc với những lời nói đầy xúc động của một vị tướng Mỹ lừng danh, đồng thời cũng là một người cha gương mẫu trong gia đình, đó là tướng Douglas Mac Arthur:
“Tôi là một chiến binh chuyên nghiệp. Và tôi rất hãnh diện về điều ấy – nhưng tôi còn vô cùng hãnh diện hơn vì được làm một ông bố. Tôi hy vọng rằng một mai khi tôi qua đời, đứa con trai của tôi sẽ không nhớ đến tôi như một chiến binh lúc nào cũng ở trận địa, mà là một ông bố hiện diện trong nhà đang cùng nó đọc lời kinh nguyện đơn sơ hằng ngày: “Lạy Cha chúng con ở trên trời, chúng con nguyện danh Cha cả sáng… Xin tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con”.
Đã đọc: 797 |