Đầy tớ vô dụng
 Dụ ngôn chúng ta vừa nghe nói lên mối liên hệ giữa ông chủ và người đầy tớ, hay nói đúng hơn kẻ nô lệ của ông ta.
Thực vậy, nơi dân Do Thái vào thời Chúa Giêsu vẫn còn tồn tại chế độ nô lệ. Kẻ nô lệ bị coi như là một tài sản của ông chủ, khác với người làm công. Người làm công chỉ phục vụ cho ông chủ trong một số công việc và trong một số giờ giấc nào đó, ngoài ra anh ta là người tự do. Kẻ nô lệ sau những giờ giấc cực nhọc ở ngoài đồng ruộng, khi trở về nhà, không được phép nghĩ đến việc ăn uống nghỉ ngơi. Ông chủ cũng không nghĩ đến việc mời anh ta ăn cơm hay hầu hạ để cám ơn. Kẻ nô lệ phải lập tức làm những công việc khác để phục vụ cho ông chủ, đến khi chủ không còn sai khiến điều gì nữa, thì kẻ nô lệ mới được nghỉ ngơi. Và không bao giờ ông chủ nghĩ đến việc cám ơn hay trả lương cho nô lệ của mình vì nô lệ là tài sản của chủ. Kẻ nô lệ được phép ăn uống, nhưng bị coi là phương tiện bảo vệ mạng sống và sức lực mà ông chủ cần đến.
Vậy đâu là ý nghĩa Chúa Giêsu muốn nhắn gởi qua câu chuyện kể trên? Chúng ta không được phép vội vã kết án là Chúa Giêsu ủng hộ cho chế độ nô lệ, nhưng Ngài chỉ muốn dùng những hình ảnh sống động và cụ thể để dạy cho chúng ta thái độ phải có đối với Thiên Chúa. Đúng thế mục đích Ngài nhắm tới, đó là chống lại với giáo lý về công nghiệp của bọn biệt phái. Những người này chủ trương, tất cả những việc lành, việc thiện đều là công nghiệp trước mặt Thiên Chúa, để rồi Thiên Chúa phải tính công và trả ơn cho họ theo lẽ công bằng.
Hẳn chúng ta còn nhớ lời cầu nguyện của một người biệt phái trong đền thờ: Lạy Chúa, tôi đội ơn Ngài, vì tôi không phải như những người khác, gian tham, bất lương, ngoại tình hay là như tên thu thuế kia. Mỗi tuần tôi ăn chay hai lần. Tôi nộp thuế thập phân về mọi thứ hoa lợi. Chính sự tính toán này, người Pharisêu đã biến Thiên Chúa thành một con nợ của mình.
Thế nhưng qua dụ ngôn này Chúa Giêsu muốn dạy chúng ta thái độ khiêm tốn trước mặt Thiên Chúa bởi vì tất cả những gì chúng ta có đều là hồng ân của Ngài hay như lời Ngài đã nói: Không có Thầy các con không thể làm gì được. Như thế thì làm sao chúng ta có thể kể công trước mặt Thiên Chúa. Mọi cố gắng luân lý của chúng ta không có giá trị gì trước mặt Ngài. Mọi việc đạo đức chúng ta làm chỉ là bổn phận chúng ta phải chu toàn. Mọi hành động bác ái của chúng ta cũng không đủ để cảm tạ những ơn huệ của Ngài và của anh em đồng loại. Suốt cuộc đời chúng ta cũng chẳng đủ để cám ơn Ngài, thì làm gì gọi được là công lao. Cho dù chúng ta có trung thành với Ngài đến hơi thở cuối cùng thì chúng ta cũng vẫn phả kêu lên: Lạy Chúa, con chỉ là đầy tớ vô dụng, con chỉ làm việc bổn phận của con mà thôi.
Lẽ tất nhiên, Thiên Chúa không phải là một ông chủ hà khắc, nhưng Ngài là một người cha yêu thương, luôn chăm sóc và mong muốn cho chúng ta được mọi sự tốt đẹp, và chắc chắn Ngài sẽ không bao giờ chịu thua trước tình yêu của chúng ta.
--------------------------
Chấm nối chấm ...
Các Tông đồ thưa với Chúa Giêsu rằng: “Thưa Thầy xin thêm lòng tin cho chúng con”. Chúa đáp: “Nếu anh em có lòng tin lớn chỉ bằng hạt cải, anh em có thể truyền cho cây dâu này: ‘Hãy tự bật rễ lên, xuống dưới biển mà mọc’ nó cũng sẽ vâng lời anh em.
Ai trong anh em có người đầy tớ đi cày hoặc đi chăn chiên, mà khi nó ở ngoài đồng về, lại bảo nó: ‘Mau vào ăn cơm đi!’, chứ không bảo: ‘Hãy dọn bàn cho ta ăn uống xong đã rồi anh hãy ăn uống sau!’? Chẳng lẽ ông chủ lại biết ơn đầy tớ vì nó đã làm theo lệnh truyền sao? Đối với anh em cũng vậy: Khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói: ‘Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận phải làm đó thôi’”.
XIN THÊM LÒNG TIN CHO CHÚNG CON
Một người hỏi nhà côn trùng học danh tiếng Fabre: “Ông có tin vào Thiên Chúa không?”. Nhà bác học trả lời không chút ngần ngại: “Tôi không thể nói không tin vào Thiên Chúa. Vì không có Người, mọi sự đều tối đen, tôi cũng chẳng hiểu được tí gì. Tôi thà bị lột da còn hơn là để mất niềm tin vào Thiên Chúa”.
Có đức tin là có tất cả. Đức tin của ngôn sứ Khabacúc bị thử thách, dân tộc của ông đang bị đau khổ, dường như Thiên Chúa im tiếng. Nhưng cuối cùng, Thiên Chúa đã hứa nhận lời ông, với điều kiện là dân tin tưởng vào Người và trung thành với Người.
Phần ông Phaolô, dù đang bị tù, vẫn khuyên môn đệ Timôthê biết chấp nhận đau khổ và trung thành chiến đấu cho Chúa Kitô.
Đức tin là điều cần thiết cho hết thảy mọi người. Các môn đệ đã xin Đức Giêsu ban thêm lòng tin, vì chính các ông chưa đủ niềm tin vững mạnh. Đức Giêsu phải lên tiếng: “Nếu anh em có lòng tin lớn chỉ bằng hạt cải, anh em có thể truyền cho cây dâu này: ‘Hãy tự bật rễ lên, xuống dưới biển mà mọc’ nó cũng sẽ vâng lời anh em”. Quả vậy, đức tin không những chỉ cần cho các Tông đồ, những người có sứ mệnh Kitô hóa thế giới, mà còn cần cho hết mọi người chúng ta.
Tin tưởng để sống và làm theo ý Thiên Chúa không gì khác hơn là biết phụng sự Người và phục vụ tha nhân. Tin mừng cho chúng ta thấy những ai muốn theo Chúa, cần phải có một đức tin trưởng thành, tin tưởng cách quyết liệt dù gặp bất cứ hoàn cảnh nào, vì tất cả chúng ta đều là đầy tớ vô dụng trước mặt Người.
Mỗi khi dâng Thánh lễ, chúng ta loan truyền mầu nhiệm đức tin. Vì thế, chúng ta cầu xin Chúa gia tăng đức tin cho chúng ta, hầu xứng đáng loan truyền mầu nhiệm cứu độ của Người.
Lạy Chúa, xin ban thêm đức tin cho chúng con, để chúng con làm bật rễ những ích kỷ, tham lam, hẹp hòi khỏi lòng chúng con.
Đã đọc: 1021 |