Quan hệ
 Mỗi năm, khi đến lúc gửi đi những tấm thiệp Giáng Sinh, chúng ta lại lấy ra cuốn sổ ghi địa chỉ. Trong đó, chúng ta có thể tình cờ bắt gặp một cái tên, và thốt ra “Trời ơi ! Mình không hề nghe tin gì về anh ta cả bao nhiêu năm nay”. Chúng ta không thể nhớ được mình đã gửi tấm thiệp nào cho người đó vào dịp lễ Giáng Sinh năm ngoái hay không. Thế là chúng ta đang phải có một quyết định : Liệu chúng ta sẽ gửi hoặc không gửi một tấm thiệp cho anh ta ?
Trong cuộc sống, hầu hết chúng ta đều có một người bạn nào đó như thế, một người mà có lẽ chúng ta chỉ có quan hệ mỗi năm một lần mà thôi. Có thể chúng ta đã từng rất thân thiết với người đó trong một thời gian. Nhưng hiện nay, vì lý do này hoặc lý do khác, có một khoảng cách giữa chúng ta và người đó. Chúng ta đã bị mất liên lạc. Và bây giờ, đến lúc đáng tiếc là chúng ta chỉ liên lạc với nhau qua một tấm thiệp Giáng Sinh. Điều này cho thấy rằng mối quan hệ không được chăm sóc, thì sẽ bị ảnh hưởng không tốt, giống như một khu vườn bị bỏ bê, vì mối quan hệ như vậy hầu như không được nuôi dưỡng. Trên thực tế, điều này không thực sự ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.
Chúng ta cũng có thể bị mất quan hệ với Thiên Chúa. Điều này không hẳn là chúng ta không còn tin tưởng nơi Thiên Chúa, mà chỉ là chúng ta không còn giữ quan hệ với Người nữa. Khi còn nhỏ, có thể chúng ta đã từng rất gần gũi với Thiên Chúa, nhưng theo thời gian, chúng ta mất đi mối quan hệ này. Khi người ta tự cho phép mình mất quan hệ với Thiên Chúa, thì xảy ra một sự mất mát to lớn, hậu quả là một sự trống rỗng mênh mông. Không thể hiểu được và không thể nào chịu đựng nổi một cuộc sống, mà không có Thiên Chúa.
“Khi đến ngày chúng ta không còn tin tưởng nơi một thần tượng của cá nhân mình, thì chúng ta không bị chết đâu ; nhưng khi đến ngày mà cuộc sống của chúng ta không còn được soi sáng bởi ánh hào quang đều đều, được đổi mới mỗi ngày, của một điều tuyệt vời, mà nguồn gốc của điều tuyệt vời đó vượt ra ngoài tất cả mọi lý lẽ”.
Ngày kia, một đứa trẻ lên 6 tuổi, cha mẹ cháu không có lòng tin, xin người giáo viên của cháu dẫn cháu đến viếng một nhà thờ gần đó. Trong suốt cuộc thăm viếng đó, cháu nói với người giáo viên : “Bà của con nói rằng đây là ngôi nhà của Thiên Chúa. Bà nói rằng Thiên Chúa là tình yêu. Bà nói rằng khi bà cầu nguyện với Chúa, có nghĩa là bà nói chuyện với Chúa. Con chưa bao giờ cầu nguyện. Nhưng con thích được nói chuyện với Chúa. Con muốn được nghe Chúa nói. Trong lớp, có một bạn tin vào Chúa. Bạn ấy là người Công giáo. Nhưng bố mẹ con đều là những người không tin vào Thiên Chúa, vì thế, con cũng vậy. Vì không biết Chúa, nên con cảm thấy cô độc”.
“Vì không biết Chúa, nên con cảm thấy cô độc” – đây là câu nói của một đứa trẻ lên 6 tuổi. Quả thật con người rất cô đơn, khi không được biết Chúa. Nếu chúng ta trải qua nỗi cô đơn này, thì chúng ta không nên hốt hoảng. Có thể đây là một cơ hội và là một ân sủng. Trái tim của chúng ta luôn luôn khát khao một điều gì đó nhiều hơn nữa, hoặc nói đúng hơn, chúng ta khát khao một Đấng khác. Nơi mỗi tâm hồn con người, đều có một chỗ trống, chờ đợi một vị khách. Vị khách đó chính là Thiên Chúa.
Người ta dễ dàng tin tưởng nơi Thiên Chúa hơn trong ngày lễ Giáng Sinh, so với bất cứ thời gian nào khác, bởi vì trong lúc này, chúng ta cảm thấy rằng Thiên Chúa rất gần gũi với chúng ta, và rất yêu thương chúng ta. Đây là một quà tặng của ngày lễ Giáng Sinh. Điều này chứng tỏ rằng chúng ta không cô độc trong vũ trụ. Nếu chúng ta cảm thấy mình bị mất quan hệ với Thiên Chúa, thì ngày lễ này đem đến cho chúng ta một cơ hội, để tự mình lấy lại quan hệ với Người, trong niềm tin tưởng rằng chúng ta sẽ không đón nhận bất cứ điều gì khác, ngoại trừ tình yêu. Nếu biết cởi mở tâm hồn của mình ra, chúng ta sẽ cảm nhận được rằng mình được sự hiện diện thần thánh tác động vào.
Quan hệ với Thiên Chúa, Đấng là tình yêu, đem đến sự an bình nội tâm. Chúng ta không phải là những hạt bụi hoặc hạt cát, mà là những người con trai con gái yêu quí của Thiên Chúa, là những người được thừa kế vương quốc nước trời.
Lễ Giáng Sinh cũng cung cấp cho chúng ta một cơ hội để tự liên lạc với người khác, đặc biệt là với gia đình của chúng ta, nếu chúng ta bị mất quan hệ với họ. Điều đó cũng mang lại cho chúng ta sự an bình và niềm vui.
Các mục đồng trở lại với đàn gia súc của họ, “vừa đi vừa ca ngợi và tôn vinh Thiên Chúa, vì mọi điều họ đã được mắt thấy tai nghe”. Không có gì thay đổi cả, tuy nhiên, tất cả mọi sự đều đã thay đổi. Bây giờ, tâm hồn của họ tràn ngập sự kinh ngạc. Họ đã có được một tầm nhìn mới, một niềm hy vọng mới, một sự hiểu biết mới, về tình yêu của Thiên Chúa đối với họ, và về sự hiện diện của Người. Cuộc sống của họ được sáng rực ý nghĩa. Thế giới cũ đã trở nên một thế giới mới, trong đó tất cả mọi sự đều long lanh đều kỳ diệu. Sự phát hiện về Thiên Chúa đem lại kết quả là một thế giới đầy niềm vui.
Đã đọc: 507 |