Một trẻ thơ đã sinh ra cho chúng ta
 Đối với nhiều gia đình, có lẽ Lễ Sinh Nhật sẽ kém đi phần long trọng nếu trong nhà không có hang đá, trong đó trưng bầy một bộ tượng Giáng Sinh gồm có Thánh Giuse, Đức Mẹ, Chúa Hài Nhi bé xíu, mấy con chiên, con bò, mấy anh chàng Mục Đồng và Ba Vua, và một trong Ba Vua đó phải có một ông là tây đen.
Gia đình tôi cũng không ngoài thông lệ ấy. Cứ mỗi lần gần đến Lễ Noel, bố tôi lại mang cái máng cỏ to tổ chảng ra, hỳ hục sửa sang lại cho gọn gàng, đẹp mắt. Nhất là soát lại các mối đinh xem có còn chắc chắn không? Sở dĩ đối với tôi, cái máng cỏ to chảng là vì khi còn bé, mỗi lần vác, tôi thấy nó còn cao hơn người tôi. Của đáng tội, máng cỏ to vì bố tôi thích đặt tượng Chúa Hài Đồng to hơn con búp bê biết mở mắt, nhắm mắt. Trong khi đó, tượng thánh Cả và Đức Mẹ nhất là ba vua, thì lại nhỏ hơn Chúa Hài Đồng nhiều, trông chẳng xứng tí nào.
Mỗi lần thấy bố sửa sang lại máng cỏ, tôi cứ nói với bố là bố bới việc ra làm gì cho nhọc xác. Nhưng nói thế nào thì nói chứ ông cụ nhất định phải soát lại một cách kỹ lưỡng. Vì có thể cái vụ Chúa Hài Đồng bị té vỡ đầu năm nào đó, chắc vẫn còn ám ảnh tâm trí bố tôi nhiều lắm.
Số là năm đó, chiếc đinh ở máng cỏ sứt ra lúc nào không biết, mà trong đêm Noel năm đó, khi mọi người sắp sửa đi lễ nửa đêm thì máng cỏ bị gẫy. Chúa Hài Đồng rớt từ trên bàn rớt xuống nền nhà làm cho cả nhà kinh ngạc tới sợ hãi. Bố tôi chạy ngay lại nhặt Chúa lên, thì tượng Chúa đã bị bể đầu. Ông cụ trịnh trọng nhặt những miếng vụn, lấy băng keo băng đầu Chúa lại. Ông cụ vừa băng, vừa lẩm bẩm nói: "Năm nay Lễ Sinh Nhật vào thứ Sáu, xui xẻo quá!". Trong khi bố sửa lại tượng, tôi cứ nghĩ là không biết Chúa có lành lặn lại được không? Nếu không được thì bộ tượng Sinh Nhật năm nay sẽ mất hết ý nghĩa, vì không có Chúa Hài Đồng. Đúng như người ta vẫn thường nói :"Chúa Giêsu là lý do chính của mùa Giáng sinh". Câu nói đó được nghe hoài, nhưng chẳng ai để ý, cho tới ngày tượng Chúa Hài đồng nhà tôi bị bể đầu, tôi mới thấy câu nói đó đúng.
Chúa Giêsu là lý do chính của mùa đại lễ, là căn bản, là trọng tâm, là nền tảng để mọi người sốt sáng và chú tâm vào. Hai vị chép sử là Luca và Mathêu đều chú tâm đến biến cố quan trọng này là :"Một người con đã sinh ra cho chúng ta, Ngài là Emmanuel, nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chúng ta" (Isaia 7:14).
Nếu trong gia đình có một người con sinh ra, ắt cả gia đình đều vui, thì ngày Con Trẻ Giêsu sinh ra để cứu chuộc nhân loại, phải là một tin mừng lớn lao cho hết mọi gia đình trên thế giới.
Sứ điệp chúng ta nghe đó là :"Ngôi Lời làm người và ở giữa chúng ta" (Jn.1:14), là sứ điệp của lòng thương yêu vô bờ của Thiên Chúa dành cho chúng ta. Vậy vì yêu thương, Ngài đã trao tặng cho chúng ta, thì chúng ta cũng hãy chia sẻ cho tha nhân, chia sẻ thời giờ, chia sẻ sức lực, chia sẻ của cải, chia sẻ thái độ sống.... cho người khác. Sự trao tặng này càng cảm thấy mất mát lớn lao trong lòng ta, thì càng là món quà quí trước mặt Chúa.
Mỗi món quà trao tặng sẽ có một ý nghĩa khác nhau. Món quà quí nhất phải nói là món quà dám hy sinh tất cả cho nhau "Chúa đã yêu thương bạn đến nỗi ban chính Con Mình để cứu rỗi bạn" (Jn.3:16). Nơi máng cỏ, Thiên Chúa đã thực hiện điều đó. Nơi Thánh Thể, Ngài đã trao chính mình Ngài cho chúng ta.
Tóm lại, mỗi khi nhìn lên mang cỏ Chúa Hài Đồng nằm, chúng ta hiểu được ý nghĩa của chương trình cứu độ trần gian. Con trẻ nằm trong máng cỏ chính là Thiên Chúa mặc xác loài người để chia sẻ khiếp sống con người. Nhìn ngắm các nhân vật trong hang bò lừa, nhắc nhớ chúng ta : Các Ngài là những nhân chứng về sự thật Chúa đã sinh ra. Cảm nghiệm tình thương của họ, chúng ta hãy chia sẻ, hãy trao cho tha nhân chính sự hy sinh mất mát của lòng mình. Chính sự chia sẻ này Con Chúa đã giáng trần để làm gương và dạy chúng ta đem Chúa đến cho mọi người. Amen (12-2002).
Đã đọc: 152 |