Cái chết buổi trưa Thứ Sáu
 (Trich trong cuốn "Death on a Friday Afternoon", Father Neuhaus) Trong cái chết của Đấng bị treo trên Thập Giá, chúng ta ngộ ra được sự thật đáng kinh hoàng về chúng ta: Chúng ta đã lang thang rong chơi và phí phạm bao nhiêu thời gian ở một xứ sở xa xăm cách biệt quê nhà muôn vạn dặm. Thập Giá của người là biển chỉ đường về với Cha, Đấng đang mong chờ chúng ta. Quá thường một cách đáng ngạc nhiên, tôi gặp gỡ những người mà khi nói về Thập Giá Đức Kitô, họ thú nhận "Không hiểu gì hết". Nhiều người là người Công Giáo lâu năm, có khi rất sốt sắng đạo đức. Cũng có người đang tìm hiểu về đạo. Cũng có những người nói thẳng ra rằng chính cái cảnh máu đổ đầm đìa ngày Thứ Sáu Tuần Thánh là cái lý do chính làm cho họ không thể nào là người Kitô hữu được. Những nhà giảng thuyết, những vị truyền giáo thường xuyên nói "Đức Giêsu đã chết vì tội chúng ta". Người Kitô hữu đạo đức gật đầu tán thành. Nhưng đâu là ý nghĩa thực sự của việc Đức Giêsu chết vì tội chúng ta? Tại sao cái chết ấy là cần thiết? Mà có cần thiết thật không? Mà vì cái tội nào của chúng ta mà ngài phải chết? Mà rồi làm sao cái chết thương tâm của một người lành thánh sống cách đây đã 2000 năm lại có thể gây ra hệ quả gì cho cái thế giới này? Cái chết ấy có liên can gì đến cuộc sống mà chúng ta phải sống và cái chết mà chúng ta phải chết? Người Kitô hữu gọi ba ngày cuối trong Tuần Thánh là Tam Nhật Thánh, ba ngày thánh thiêng nhất trong năm Phụng Vụ, ba ngày thánh thiêng nhất trong mọi thời đại. Ngày thứ nhất, Ngày Thứ Năm Ủy Thác (Maundy Thursday), được gọi như vậy vì trong đêm trước khi bị phản bội, Đức Giêsu đã ban ra một mệnh lệnh, một ủy nhiệm, rằng chúng ta phải yêu thương nhau. Tình yêu đó không nhất thiết là thứ tình theo lòng mong muốn của ta. Nhưng có thể là một thứ tình yêu đòi buộc phải yêu thương, thậm chí phải chịu nhục nhã khốn khổ như phải rửa chân cho những bè bạn không có lòng tin, những kẻ sẵn sàng bỏ chạy để ta trơ trọi một mình trong tay kẻ gian ác.
Ngày thứ hai là Ngày Thứ Sáu mà người ta gọi cách trớ trêu là "Good Friday". Và ngày thứ ba là đêm Vọng Phục Sinh. Xin chớ vội vã. Hãy để lòng ta tan nát bởi những điều tệ hại trong ngày Thứ Sáu mà chúng ta gọi là "good". Nhiều học giả đoán rằng từ "Good Friday" là do từ "God s Friday" như chữ "good bye" là do từ chữ "God be by you". Nhưng cũng vẫn là trớ trêu khi gọi là "God s Friday" ngày mà chúng ta "good bye" vinh quang của Thiên Chúa. Mặc kệ những từ ngữ, hãy để lòng ta lắng đọng trong ngày này. Ngày nghỉ mùa Phục Sinh còn dài mà! Qua ba ngày thánh thiêng này, tất cả thế giới được mời gọi để chú ý. Mọi điều quá khứ, hiện tại và tương lai, chuyện lớn, chuyện bé, dải ngân hà bao la, vi sinh vật li ti – mọi thứ đều liên can huyền nhiệm đến những điều đã xảy ra, đang xảy ra trong những ngày này: Trên cây thập tự, Đấng mà người Kitô hữu gọi là Alpha và Omega, là nguyên thủy và là cùng đích, Đấng là sự sống của mọi loài đang hấp hối. Trong cái chết mà một số người cho là vô nghĩa này, chúng ta tìm lại được trí khôn của mình. Ở đây, chúng ta tìm lại được căn tính thực sự của chúng ta, bởi vì đây chính là Đấng đã chỉ cho chúng ta thấy chúng ta phải trở nên như thế nào. Con người bị đóng đinh ấy đã kêu mời "Hãy đến đây, và hãy theo ta". Theo ngài đến đồi Golgotha đó chăng? Sao được? Chúng ta nhắm mắt, bịt tai lại và ...chạy. Chạy hối hả đến những bàn tiệc Phục Sinh. Nhưng chúng ta còn biết làm gì đây với ánh sáng Phục Sinh khi chúng ta đã trốn tránh con đường dẫn đến ánh sáng vinh quang này? Ngày Thứ Sáu Tuần Thánh mang đến cho chúng ta trí khôn của chúng ta vì trong sự sống và cái chết của Đức Giêsu, ta tìm lại được cuộc sống và cái chết của chúng ta. Sự thật về cái chết của Chúa là sự thật của chính chúng ta. "Hãy biết chính mình". Các triết gia cổ đã từng khuyên ta như thế vì biết mình là nguồn gốc của trí khôn. Trong cái chết của Đấng bị treo trên Thập Giá, chúng ta ngộ ra được sự thật đáng kinh hoàng về chúng ta: Chúng ta đã lang thang rong chơi và phí phạm bao nhiêu thời gian ở một xứ sở xa xăm cách biệt quê nhà muôn vạn dặm. Trong Đấng bị treo trên Thập Giá kia, ta tìm lại được căn tính thực sự của chúng ta. Thập Giá của người là biển chỉ đường về với Cha, Đấng đang mong chờ chúng ta. Các thánh giáo phụ nói về biến cố Đức Kitô như là bản tóm lược toàn bộ thảm kịch của nhân loại. "Ta là đường, là sự thật và là sự sống". Không phải là đường giữa những con đường, không phải là sự thật giữa những sự thật, và không phải là sự sống giữa những sự sống. Bản Tóm Lược. Hiểu đơn giản và thẳng thắn thì đây là cuộc sống của anh, của chị, của tôi và rằng chúng ta không giác ngộ được chính mình chừng nào chúng ta không tư duy về chính chúng ta trong sự sống và cái chết của Đức Kitô. Trong thư gởi giáo đoàn Côrintô, thánh Phaolô viết : " Thưa anh em, khi tôi đến với anh em, tôi đã không dùng lời lẽ hùng hồn hoặc triết lý cao siêu mà loan báo mầu nhiệm của Thiên Chúa. Vì hồi còn ở giữa anh em, tôi đã không muốn biết đến chuyện gì khác ngoài Đức Giêsu Kitô, mà là Đức Giêsu Kitô chịu đóng đinh vào thập giá." (1 Cr 2: 1-2). Đừng vội vã vất bỏ thánh giá để chạy đến với niềm vui Phục Sinh vì chúng ta chỉ biết đến Chúa Phục Sinh vinh quang qua Đức Kitô và là Đức Giêsu Kitô chịu đóng đinh vào thập giá. Triết gia Alfred North Whitehead cho rằng cái đơn giản duy nhất khả tín là cái đơn giản tìm thấy ở phía bên kia của sự phức tạp. Niềm vui duy nhất đáng tin là niềm vui gặp được ở phía bên kia của một cõi lòng tan nát, sự sống đáng tin duy nhất là sự sống gặp được ở phía bên kia của sự chết. Hãy dừng lại và lắng đọng tâm tư với Đức Giêsu Kitô, và là Đức Giêsu Kitô chịu đóng đinh vào thập giá. Chúng ta đã suy niệm một lúc về ý nghĩa của ngày Thứ Sáu Tuần Thánh và chúng ta trở lại với cái mà chúng ta gọi là thế giới thực tại với công ăn việc làm, mua sắm và những chuyến xe đi về. Khi chúng ta bước ra khỏi một rạp chiếu bóng, ta lắc đầu để xua đi cái thế giới khác mà chúng ta vừa sống qua một thời gian trong tình trạng nửa tin nửa ngờ, và cố định vị lại mình trong thực tại của thế giới trước mặt; Cũng vậy, sau một thời gian suy niệm, chúng ta đóng sách lại, bước ra khỏi nhà thờ – nơi chúng ta vừa trải qua một thế giới có thể, khả tín và ngay cả thực sự. Nhưng ta lại bảo ta rằng cái thế giới thực không phải là cái thế giới ta vừa trải qua trong nhà thờ mà là một thế giới khác. Thế giới của những hạn chót phải hoàn thành, của những cuộc hẹn phải cố đến, của thuế má phải trả, của con cái phải nuôi nấng. "Lạy Cha, xin tha cho chúng vì chúng quên mất đường về nhà. Chúng lầm lẫn thế giới thực của chúng". Hãy bỏ lại đàng sau chúng ta những hành trang nặng nề lỉnh kỉnh của những hạn chót, những bổn phận, những lo sợ thất bại, những phập phồng cho tương lai, những người thân chưa trở về, những chán chường thất vọng, những đứa con ngỗ nghịch, những đổ vỡ hôn nhân không hàn gắn được để chúng ta có thể trở về với một thực tại –thực tại mà ta đã bỏ lại khi chúng ta lầm lẫn với thế giới chóng qua này. "Tôi sẽ trỗi dậy và về với cha tôi và tôi sẽ thưa với người: "Lạy cha, con đã lỗi phạm với Trời và với cha, con không đáng được gọi là con cha nữa". Đức Kitô đã vác lên vai Ngài những hành trang lỉnh kỉnh của chúng ta để chúng ta nhẹ gánh mà quay về với Cha. "Hãy đến với ta, hỡi những ai khó nhọc và gánh nặng và ta sẽ cho ngươi được nghỉ ngơi". Hãy đưa hành lý của ta cho Ngài.
Đã đọc: 907 |