Sự tha thứ
 Chúng ta sống trong một thời đại của những điều thú nhận. Người ta trở lại những câu chuyện về mình, bóc trần tâm hồn yếu đuối của mình, không chỉ kể lại một cách riêng tư với các bác sĩ tâm lý, nhưng một cách công khai trong sách báo và truyền thanh, truyền hình. Tuy nhiên, trong lúc có nhiều lời thú nhận, thì lại không có sự xá tội - ít nhất là xá tội nhân danh Ðức Kitô.
Ðến với bác sĩ trị liệu không làm người ta nhẹ bớt cảm thức phạm tội. Một đôi lúc, các bác sĩ trị liệu nói một cách máy móc. "Ðược rồi, không hại gì đâu, nhiều người làm như thế và bạn đã chịu một áp lực, và vân vân." Người ta cảm thấy được các bác sĩ trị liệu nâng đỡ nhưng không cảm thấy được tha thứ.
Sự tha thứ của con người thường đến quá rẻ và quá dễ dàng. Vả lại, Thiên Chúa quan niệm tội lỗi của chúng ta một cách nghiêm trọng nhưng Người yêu thương chúng ta đủ để tha thứ những tội lỗi ấy. Người như muốn nói với chúng ta. "Dù cho con có làm gì và nhiều đến đâu, thì Ta cũng tha cho con".
Ðiều mà người ta cần là một cảm thức về sự tha thứ triệt để. Sự tha thứ này vừa cho người ta nhận thức mình có tội trong việc mình đã làm, vừa khẳng định người ta xứng đáng được quan tâm. Con người không thể ban cho loại tha thứ đó vì chỉ Thiên Chúa mới làm được.
Tha thứ là một điều kỳ diệu. Khi tha thứ rồi người ta không còn bị công kích. Mọi sự đều bỏ qua. Người được tha thứ không còn bị cảm thức tội lỗi làm tê liệt. Họ bước đi tự do, thân mật với Thiên Chúa và với những người mà họ đã xúc phạm.
Trung tâm sứ vụ của Ðức Giêsu là sự tha thứ. Mà Người đã trao quyền bính ấy cho các tông đồ khi Người nói với họ "Anh em tha tội nào thì tội ấy được tha; anh em cầm giữ tội nào thì tội ấy sẽ bị cầm giữ". Quyền tha tội nhân danh Người là một ơn rất lớn mà Ðức Giêsu để lại cho Giáo hội Người, và chủ yếu được thực thi qua Bí tích Giải tội.
Nhiều người trong chúng ta đến với phép Giải tội với mọi danh sách các tội đã được chuẩn bị trước. Những tội giống nhau xuất hiện trên danh sách nhiều lần thường có cả những vấn đề tầm thường mà chúng ta thấy không cần phải ăn năn, hối hận. Trong lúc xưng tội chúng ta đọc lướt qua danh sách ấy rồi chăm chú lắng nghe những lời linh mục nói, để rồi thấy rằng cách sống của chúng ta sau đó không có gì khác trước. Người ta không làm một nỗ lực nào để đi sâu vào căn nguyên của mối quan hệ với Thiên Chúa và người khác.
Chúng ta phải phân biệt tội lỗi như một biến cố, một hành động và tội lỗi như một điều kiện. Loại thứ hai quan trọng hơn. Bạn có thể làm một điều gì đó sai lầm, nhưng điều đó không làm cho bạn thành một người làm điều sai thường xuyên. Có một sự khác nhau lớn giữa người sai phạm một đôi lần, và người sai phạm như một cách để sống. Một người có thể ăn cắp một lần do bị cám dỗ hoặc kinh tế khó khăn. Hoặc một người có thể ăn cắp đều đặn, do đó việc trộm cắp trở thành một cách sống.
Tình trạng tội lỗi không giống với tội lỗi. Cái đầu là căn bệnh, cái sau là triệu chứng. Chúng ta là những người có tội, sa ngã - đó là một thực tế. Vì thế chúng ta ra khỏi đời này với một danh sách các tội. Bí tích Giải tội đòi hỏi chúng ta xét mình vì tội lỗi của chúng ta chỉ là một biểu hiện bên ngoài của sự bất ổn bên trong.
Tội lỗi không phải là một vật mà chúng ta có thể vứt một lần rồi xong như một cái áo cũ. Ðúng hơn, nó là một điều kiện trong đời sống chúng ta. Chúng ta là những người có tội và luôn luôn cần có sự cứu chuộc. Ðiều quan trọng không phải là những khiếm khuyết của chúng ta mà là cuộc chiến đấu của chúng ta cho sự thiện hảo. Mục tiêu của một đời sống tốt lành không phải là thắng trận mà là tiến hành cuộc chiến đấu không ngừng.
Bí tích Giải tội không phải là một dịch vụ giặt tẩy vô ngã. Nó là một cuộc gặp gỡ với Ðức Kitô, Ðấng lôi kéo chúng ta tiến đến tự do của con cái Thiên Chúa.
Người bại liệt đứng dậy, vác lấy chõng của mình để về nhà. Khi chúng ta được tha thứ, chúng ta được giải thoát quá khứ của mình, và có thể lại tiến lên trên vai vác gánh nặng và những trách nhiệm của mình.
Đã đọc: 1358 |