Cái nhìn rộng mở
 Ignacy Paderewski là một chính trị gia và cũng là một nhạc sĩ dương cầm nổi tiếng của Balan. Ông cũng đã từng giữ nhiệm vụ Chủ Tịch Hội Đồng nhà nước năm 1919. Một hôm, ông đến thăm nhà một người bạn. Do sự yêu cầu của gia đình người bạn, ông đã ngồi vào đàn dương cầm để biểu diễn vài bản nhạc do chính ông sáng tác. Tiếng đàn vang lên trong cả khu phố, khiến nhiều người trong khu phố đã nương theo tiếng đàn nhảy vũ một cách rất tự nhiên. Từ nhà bên cạnh, một người đàn bà đang chú ý sắp đặt lại trật tự trong nhà. Tiếng đàng dương cầm của người nhạc sĩ làm cho bà khó chịu đến nhức đầu. Bà nhắc điện thoại lên yêu cầu ông nhạc sĩ ngừng chơi đàn, vì bà không chịu nỗi tiếng ồn ào trong khi phải bình tĩnh xếp đặt công việc. Nhưng người bạn của ông nhạc sĩ giải thích: Thưa bà, người đang chơi đàn chính là ông chủ tịch nhà nước và là nhạc sĩ Paderewski, một nhạc sĩ nổi tiếng nước Balan đó. Vừa nghe nhắc đến tên nhạc sĩ, người đàn bà láng giềng khó tính bỗng đổi giọng tức khắc. Những âm thanh trước kia bà nghe như tiếng ồn ào, nhức óc, nay được bà đón nhận như một khúc dương cầm tuyệt mỹ. Bà lại còn gọi điện thoại cho bà con láng giềng mở to cửa ra để thưởng thức những tấu khúc tuyệt với của nhà nhạc sĩ trứ danh. Cũng một âm thanh, nhưng có lúc người đàn bà nghe như tiếng dinh tai nhức óc, có lúc lại được bà đón nhận như một khúc nhạc tuyệt vời. Đó là phản ứng thường tình của người đời. Khi chúng ta mang sẵn trong mình một thành kiến đối với một người nào đó, thì dường như tất cả những gì họ nói hay những gì người ta làm đều được chúng ta đón nhận một cách tiêu cực, (không được), một cách trái khoáy với đầy lòng ghen tị, đố kị. Việt Nam ta có câu: Yêu nhau thì trái ấu cũng tròn, mà ghét nhau thì cau mẩy cũng bổ ra làm mười. Thái độ của chúng ta đối với người khác còn tùy thuộc vào cái nhìn của chúng ta về người đó. Nếu chúng ta chỉ nhìn người đó bằng lăng kính của thành kiến, của đố kị có sẵn, thì tất nhiên, chúng ta không thể yêu thích được bất kỳ điều gì người đó nói hay làm. Cũng như người đàn bà từ lúc đầu đã chú tâm vào sự yên tĩnh để sắp đặt, thì mọi tiếng động động xẩy đến ngay bên tai dùng có hay mấy cũng là tiếng pha rối. Chúa Giêsu không nhìn người khác bằng cái nhìn so đo, xét nét, bằng cái nhìn thành kiến, soi mói của người Pharisiêu. Ngài nhìn mọi người bằng cái nhìn rộng mở, khoan dung, đến nỗi ai cũng có thể đến với Ngài, dù là kẻ thu thuế tội lỗi, dù là người Pharisiêu (như Nicodêmô), người xấu nết (như Madalena). Ngài không nhìn bằng những lăng kính hẹp hòi, Ngài không lắng nghe bằng những tiếng đồn đãi, bằng con mắt định kiến, mà bằng con mắt thông cảm, thương xót. Bởi thế khi những người biệt phái muốn tìm cách chặn họng Ngài, thì Ngài đã tươi cười trả lời họ: Đang khi chú rể còn đó thì phù rể không thể ăn chay được. Lạy Chúa, xin cho chúng con có một cái nhìn rộng mở, cái nhìn của bác ái, của tình thương như Chúa đã nhìn chúng con, để chúng con cũng biết đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem chân lý vào chốn lỗi lầm.
Đã đọc: 1104 |