Từng bước một
 Ðây là một câu chuyện về một cậu bé 9 tuổi rất sợ bóng tối. Vào một buổi tối nọ, cha chú bé sai chú ra chuồng ngựa cho ngựa ăn. Mặt chú bé trở nên xanh lè và bắt đầu run sợ. Thấy thế, cha cậu cùng bước với cậu ra hành lang trước nhà, châm lửa vào đèn, đưa lên cao. Rồi ông nói với con, "Con thấy được tới đâu?" Cậu bé trả lời, "Con thấy được nửa đường đến chuồng ngựa." Người cha liền đưa chiếc đèn cho cậu bé và nói: "Con hãy cầm lấy đèn này và đi hết nửa đường đến chuồng ngựa." Khi cậu bé đi hết nửa đường, người cha liền hỏi lại, "Bây giờ con thấy bao xa?" Cậu bé đưa cao chiếc đèn lên và đáp lớn rằng, "Con có thể thấy chuồng ngựa và cánh cửa chuồng ngựa." Người cha lớn tiếng, "Con hãy đi đến cửa chuồng ngựa." Khi cậu bé đã đến cửa chuồng ngựa, người cha tiếp, "Bây giờ con hãy mở cửa và nói cho ba biết con thấy gì." Cậu bé liền mở cửa và đáp lớn rằng, "Con có thể thấy những con ngựa!" "Tốt lắm!" người cha trả lời. "Bây giờ con hãy cho chúng ăn đi!" Sau đêm đó, cậu bé không còn khiếp sợ đêm tối nữa. Quan trọng hơn nữa, cậu học được rằng có nhiều sự việc trên đời không thể thực hiện cả một lúc được. Chúng phải được làm từ từ từng bước một. Thí dụ, khi người cha lần đầu đưa cao chiếc đèn, cậu bé chưa thể thấy được chuồng ngựa. Cậu chỉ thấy được nửa đường đến đó. Thế nhưng nó cũng đủ giúp cho cậu can đảm đi hết quãng đường mà cậu có thể thấy được. Và khi cậu đã đi hết nửa quãng đường và đưa cao chiếc đèn lên một lần nữa, cậu chưa có thể thấy những con ngựa trong chuồng được. Cậu chỉ có thể nhìn thấy chuồng ngựa mà thôi. Thế nhưng nó cũng đủ để giúp cậu can đảm đi đến cửa chuồng ngựa. Chỉ khi nào cậu đến cửa chuồng ngựa thì cậu mới có thể mở cửa, nhìn thấy những con ngựa, và cho chúng ăn. Câu chuyện về cậu bé nông dân thật là một bài quảng diễn thật hay về những gì xảy ra trong bài Phúc Âm hôm nay. Chủ đề chính của bài Phúc Âm hôm nay không phải là việc chữa lành của người mù thể lý. Nó không chỉ là một phép lạ làm cho người mù có thể nhìn thấy Chúa Giêsu lần đầu tiên. Chủ đề chính của bài Phúc Âm hôm nay chính là việc chữa lành người mù về tinh thần. Ðó là một phép lạ làm cho người mù nhìn thấy Chúa Giêsu và tin vào Ngài lần đầu tiên. Chúng ta hãy xét kỹ về phép lạ tinh thần và chúng ta nhận thấy là phép lạ này không xảy ra cùng một lúc. Nó xảy ra từ từ từng bước từng bước một. Khi dân chúng hỏi người mù về sự lành bệnh của anh, anh trả lời: "Người đàn ông gọi là Giêsu... xức lên mắt tôi và dạy tôi, "Hãy đi đến Siloam và rửa đi." Như thế, tôi đã đi... rửa sạch và đã có thể nhìn thấy." Như thế tri giác đầu tiên của người mù về Chúa Giêsu chính là Ngài cũng chỉ là một con người y như anh ta vậy - một con người kỳ lạ, nhưng cũng chỉ là một con người khác mà thôi. Khi các người Pharisiêu hỏi Người mù: "Anh nói gì về Ðức Giêsu sau khi ông đã mở mắt cho anh?" Ông liền đáp, "Ngài là một tiên tri." Như thế, trong tri giác thứ hai của anh về Chúa Giêsu, người mù đã bước một bước tiến. Anh càng suy nghĩ về những gì Chúa Giêsu đã làm, thì anh càng tin tưởng rằng Chúa Giêsu không chỉ là một con người bình thường như những người khác, nhưng Ngài chính là một tiên tri. Tri thức cuối cùng của người mù về Chúa Giêsu đến về sau này trong ngày, khi anh gặp lại Chúa Giêsu một lần nữa. Chúa Giêsu nhìn thẳng vào mắt anh và nói, "Anh có tin vào Con Người không?" Anh mù liền hỏi lại, "Người là ai, thưa Ngài, để tôi có thể tin vào Người?" Chúa Giêsu trả lời, "Anh đang xem thấy Người, và chính là Người đang nói với anh đây." "Tôi tin, lạy Chúa," anh trả lời, và anh đã quỳ xuống và thờ lạy Chúa Giêsu. Và như thế tri thức sau cùng của anh ta về Chúa Giêsu đã bước tới một bước vĩ đại. Anh nhận thức Chúa Giêsu còn hơn là một người hay một tiên tri. Ngài chính là Chúa. Xét lại, chúng ta thấy niềm tin của anh mù vào Chúa Giêsu không có xảy ra cả cùng một lúc. Nó xảy ra từ từ, từng bước từng bước một. Ðiều đó đưa chúng ta đến bài học áp dụng về câu chuyện người mù trong đời sống chúng ta. Giống như người mù, chúng ta cũng được Chúa Giêsu kêu mời rửa sạch, không phải trong nước hồ Siloam, nhưng trong chính nước rửa tội. Y như người mù, sau khi chúng ta được rửa sạch trong nước rửa tội, chúng ta đã nhìn thấy Chúa Giêsu lần đầu tiên qua con mắt đức tin. Và giống như người mù, tình bạn hữu của ta với Chúa Giêsu đã bắt đầu triển nở từ ngày đấy trở đi. Trong khi chúng ta trưởng thành, thì tình bạn hữu của ta với Chúa Giêsu cũng trưởng thành. Và chúng ta, một ngày rất gần, khám phá ra những sự kiện quan trọng: Tình bạn hữu với Chúa Giêsu chính là một cuộc hành trình đang xảy ra. Ðó chính là những sự kiện không bao giờ đi đến kết cục được. Ðó chính là những sự việc mà chúng ta phải tiếp tục tiến tới, từng bước từng bước một. Và nếu nó không tiến tới, nó bắt đầu chết, cũng giống như những tình bạn khác của ta vậy. Lạy Chúa, xin hãy ban cho chúng con ơn can đảm tiến tới từng bước một, luôn luôn trông cậy vào tình thương của Ngài sẽ dìu dắt chúng con mỗi một bước trên con đường này.
Đã đọc: 1393 |