Chúa đùa dai ?
Biển Galilê là một hồ rất dài khoảng 21km, rộng khoảng 12km, đáy hồ sâu hoắm, xung quanh hồ có những rặng núi bao bọc. Nhiệt độ ở Bắc Israel (Galilê) và ở Biển chết (miền nam Israel) chênh lệch nhau, thỉnh thoảng tạo ra những cơn gió mạnh, thật mạnh mà biển Galilê phải hứng chịu vì áp thấp và vì hình thể lòng chảo, với hình núi non bao quanh. Đó là cơn lốc hoặc trận bão thình lình nổi lên đe dọa thuyền bè trong thòi gian ngắn rồi biến mất. Thành ra biển luôn luôn là mối đe dọa tính mạng.
Theo quan niệm Israel, biển là lực lượng "vô trật tự" (hỗn mang) thù nghịch vói Thiên Chúa.Bài Tin Mừng hôm nay cho biết Chúa Kitô sau một ngày giảng dạy cho dân chúng, dạy các môn đệ chèo thuyền đưa Chúa sang bên kia biển hồ. Trong khi thuyền di chuyển trên mặt biển, Chúa ngủ phía sau lái. Đằng lái là nơi danh dự, ở đó người ta đặt một ghế dài hoặc một tấm ván trên có nệm hoặc gối dầu, thánh sử Marcô cho biết việc Chúa ngủ nơi danh dự này, tỏ ra Chúa là chủ con thuyên. Thình lình bão nổi lên mãnh liệt, sóng ùa vào thuyền đến nỗi thuyền sắp đầy nước, các môn đệ tới đánh thức Chúa và nói : thưa Thầy, chúng con chết mất mà Thầy không quan tâm đến ! Lời thưa vừa diễn tả lòng trông cậy Chúa sẽ cưu mang khỏi nguy hiểm vừa trách Chúa không lưu ý tới họ.
Chúa lập tức đáp lại lời yêu cầu của các môn đệ : chỗi dậy đe gió và phán với biển : hãy im đi! Hãy lặng đi! Cử chỉ và lời nói của Chúa giống như lúc trừ quỉ, vì như trên đã nói người Israel xem biển là lực lượng chống lại Thiên Chúa. Lập tức, gió ngừng thổi và biển yên lặng như tờ.Chúa quở các môn đệ : sao các con lại sợ hãi thế? Đức tin của các con như thế nào? Rõ ràng Chúa không nói các môn đệ không có đức tin. Chúa cũng không nói các môn đệ có đức tin bé nhỏ vì với đức tin bé nhỏ như hạt cải cũng có khả năng "dời núi, lấp biển" rồi. Ở đây đức tin của các môn đệ lá thứ đức tin giới hạn quyền năng của Thiên Chúa, cho rằng sức mạnh thiên nhiên lớn hơn sức mạnh của Thiên Chúa, cho rằng Chúa Giêsu có thể thoát khỏi nguy hiểm sóng gió, nhưng sự hiện diện của Chúa không thể cứu nguy cho những người cùng thuyền được nên phải đánh thức Chúa dậy làm một cái gì.
Khi Chúa đã dùng lời nói dẹp yên gió bão, các môn đệ ngạc nhiên và đặt câu hỏi : "Người là ai mà gió lẫn biển cũng đầu vâng phục?". Câu hỏi này dễ dàng cho ta thông cảm với các môn đệ vì quả thật các ông chưa biết rõ Chúa là ai, quyền năng tới giới hạn nào để phó thác mạng sống mình cho Chúa. Nhờ phép lạ này, các ông nhận ra Chúa Kitô là những người có quyền trên cả gió và biển, có quyền như Thiên Chúa vậy. Từ đó, các ông suy nghĩ, tìm hiểu con người Chúa Kitô hơn.
Có điều chúng ta phải suy nghĩ : long tin của ta thật khác xa lòng tin của Đức Giêsu : Chúa không sợ sệt, vẫn giữ bình tĩnh, vẫn ngủ khi sóng gió tới, trong khi các môn đệ hoảng sợ, lo lắng vì tưởng rằng sóng gió đè bẹp mình, làm mình chết chìm ; các môn đệ đã không có thái độ đức tin của Chúa, không bắt chước Chúa. Lại nữa, sự hiện diện của Chúa, các môn đệ cho là không cứu được, chỉ có hành động của Chúa, phép lạ của Chúa mới cứu các ông được ; trong khi đó sự hiện diện của Chúa là một bảo đảm hòan toàn, là có tất cả, sự che chở của Chúa.
Hằng ngày, chúng ta kêu cầu Chúa giúp chúng ta và Chúa cũng dạy chúng ta cầu xin để Chúa ban ơn cho. Dĩ nhiên, cầu xin không phải vì hèn tin, không phải ngờ vực sức mạnh của Chúa, nhưng là tin tưởng vào Chúa, vì phó thác nơi Chúa. Tuy nhiên, phải canh chừng, phải kiểm lại lời xin của ta có phải ẩn chứa sự kém tin, một sự sợ hãi trước sức mạnh của thiên nhiên không?
Đã đọc: 1334 |