 Gioan Ðinh Văn THÀNH, sinh năm 1796 tại Nộn Khê, Ninh Bình, Thầy giảng, xử trảm ngày 28-4-1840 tại Ninh Bình dưới đời vua Minh Mạng, phong Chân Phúc ngày 27-5-1900 do Ðức Lêô XIII, kính ngày 28-4.
Thánh Gioan Baotixita Ðinh Văn Thành trẻ hơn Thánh Hiếu 10 tuổi nhưng lại được nhiều người tại Phúc Nhạc biết đến và được Cha Khoan tin tưởng giao cho làm thầy coi nhà Ðức Chúa Trời ở Ðông Biên, nơi cả ba vị bị bắt ngày 24-8-1837.
Thánh Thành sinh năm 1796 tại Nộn Khê thuộc làng An No huyện Kim Sơn, Ninh Bình. Cha mẹ không có đạo và thuộc giới bình dân. Năm 18 tuổi cậu Thành mới xin vào nhà Ðức Chúa Trời học đạo và được rửa tội ở Phúc Nhạc. Ban đầu cậu giúp Cha Jean Bellamy, sau mới giúp Cha Khoan. Ngài cũng có người anh tên là Thiện giúp việc nhà xứ tại Phúc Nhạc cho Cha Khoan. Thầy Thành có tài quản lý nên chỉ một năm sau Cha Khoan chỉ Thầy Thành làm thầy cai coi nhà Ðức Chúa Trời ở Ðông Biên. Thầy Thành rất siêng năng giữ luật nhà, khuyên bảo và dậy dỗ người khác. Tính thầy hiền lành, không có ai kêu trách người điều gì. Thầy hay làm việc, trong vụ mùa dù sức khoẻ yếu thầy cũng ra sân làm việc với người làm, ca hát và đọc kinh to tiếng cho họ theo. Mỗi khi nghe xảy ra có cuộc bắt đạo ở xứ nào thì ngài lại tỏ ra tiếc không được dịp xưng đạo Chúa.
Sau khi bị bắt và giải về Ninh Bình, Thầy Thành luôn tỏ ra khiêm nhường, quan có hỏi điều gì thì người mạnh bạo thưa lại: "Tôi là người giúp việc cho đạo trưởng đây, ngài định làm sao tôi cũng theo như vậỵ Bẩm quan lớn, quan lớn thương thì tôi được sống, còn nếu quan lớn bắt tôi bỏ đạo thì tôi xin chịu chết, chứ không bỏ đạo".
Ngài bị đánh đòn và đeo gông từ sau buổi tra vấn thứ nhất. Quan tuần vũ muốn lung lạc tinh thần hai thầy giảng nên giam riêng Cha Khoan ra để dễ dàng dụ dỗ họ. Quan đòi riêng Thầy Thành lên ép chối đạo, dọa rằng sẽ mổ bụng, sẽ đánh đập. Có lần quan bảo tên nọ tên kia cũng đã bỏ đạo, vậy hãy theo gương mà bỏ. Dầu vậy Thầy Thành vẫn một mực cương quyết không bỏ đạo. Lính đánh đập rồi lôi qua thánh giá nhưng ngài vùng vẫy co chân lên cho khỏi chạm đến. Quan lại cho Cụ Duyệt, đã chối đạo, đến thúc giục Thầy Thành chối đạo. Cụ đạo bất trung này dụ dỗ: "Hãy bắt chước Thánh Phêrô đi, chối đại rồi ăn năn trở lại".
Nghe lời gớm ghiếc ấy, Thầy Thành ôm mặt không nói gì. Quan lại cho đánh. Cứ mỗi lần như vậy 20 roi hay 30 roi. Ngài im lặng chịu đau đớn không la hét khiến các lý hình nói với nhau: "Tên Thành này xác nó như hòn đá, đánh nó thì cũng như đánh gỗ, nó chẳng coi ra gì".
Sau 11 ngày tra khảo dụ dỗ riêng không được, quan chịu thua, đem thầy về giam chung với Cha Khoan như trước. Các ngài gặp lại nhau vui vẻ, cùng đọc kinh chung và thỉnh thoảng được rước lễ. Bản án đầu tiên quan xử tử Cha Khoan, nhưng hai thầy giảng thì phải giảo giam hậu. Thầy Thành phàn nàn không được chết tử đạo. Phải giam trong tù hơn một năm mới có chiếu chỉ của vua đề ngày 22-11-1838 truyền lệnh cho quan tuần vũ Ninh Bình phải tra xét dụ dỗ lại ba tù nhân Công Giáo trước khi làm bản án mới. Cả ba vị vẫn một lòng trước sau như một nên quan khép cho cả ba phải xử trảm. Án được vua Minh Mệnh châu phê ngay nhưng gặp dịp đầu năm phải hoãn lại, rồi quan tuần vũ phải đổi nên bản án mãi đến khi quan tuần vũ mới đến xem xét lại rồi ấn định ngày 28-4-1840 hành quyết các ngài.
Suốt đêm trước ngày bị đem đi chém Thầy Thành cầu nguyện và đọc kinh, tỏ ra rất hân hoan. Khi lý hình chém, chỉ một phát là đầu thầy đã rơi xuống đất. Ðầu và thân thể được đặt lại với nhau và an táng ở Yên Mối, sau lại rước về Phúc Nhạc.
Cả ba vị đã được Ðức Thánh Cha Gregorio tôn dương lên bậc Ðáng Kính năm 1843 và Chân Phúc năm 1900.
Đã đọc: 1052 |