 Ðaminh MẠO, sinh tại Phú Yên, Ngọc Cục, Giáo dân, xử trảm ngày 16-6-1862 tại Làng Cốc dưới đời vua Tự Ðức, phong Chân Phúc ngày 29-4-1951 do Ðức Piô XII, kính ngày 16-6.
Ngọc Cục là họ lẻ của xứ Lục Thủy có khoảng 1.000 người Công Giáo. Khi có lệnh phân sáp, cha sở là Cha Quyền bị bắt và giáo dân bị phân tán đi các làng bên lương. Có 37 người anh hùng xưng đạo. Các ngài bị giam tù ở các làng bên lương thuộc hai huyện Vụ Bản và Quỳnh Côi, được kể vào sổ các đấng xin phong Á Thánh. Tuy nhiên vì hồ sơ gồm 1743 đấng nên bộ phong thánh yêu cầu chọn lấy 25 vị nổi bật, trong số này sáu vị thuộc làng Ngọc Cục. Năm vị bị lưu đầy ở làng Bạch Cốc và một vị ở làng Quá Linh, huyện Vụ Bản.
Năm vị thánh chịu chém ở Vụ Bản 16-6-1862
Cao niên nhất là thầy thuốc Ðaminh Nguyện, 60 tuổi, cùng với người em là ông ký lục Vinh Sơn Tường, 48 tuổi. Cả hai là con của ông bà Ðaminh và Maria Duệ. Nổi tiếng can đảm là ông Ðaminh Mạo, 44 tuổi, con ông bà Nicola Giỏi và Maria Nhiên. Người thông gia là Thánh Anrê Tường, 50 tuổi, con ông Ðaminh Tiên và bà Maria Gương. Sau cùng trẻ nhất là Thánh Ðaminh Nhi, 40 tuổi, con ông Ðaminh Vương và bà Catarina Vân. Các ngài đều đã lập gia đình và có nhiều con cái, đồng thời nổi tiếng là những người đạo đức trong làng Ngọc Cục.
Theo lời khai của nhân chứng Vinh Sơn Khoa, các ngài bị bắt và lưu đầy vào tháng 8 năm Dậu (14-9-1861). Trước hết các ngài bị tra tấn và giam giữ ở phủ Xuân Tràng bốn ngày rồi bị lưu đầy và giam tù ở làng Bạch Cốc bên lương thuộc huyện Vụ Bản.
Theo lời khai của Ðaminh Mậu, con của Thánh Mạo và con rể của Thánh Anrê Tường, trong ba bốn lần đến thăm thì thấy các ngài siêng năng đọc kinh sáng tối, nhất là Kinh Mân Côi, Kinh Các Thiên Thần, ăn chay ba lần một tuần. Suốt trong chín tháng bị giam tù, các ngài bị hành hạ rất nhiều, cổ mang gông nặng và đêm phải cùm chân. Các ngài cũng phải khắc chữ tả đạo ở má.
Ngày 15-6-1862, quan án tỉnh Nam Ðịnh về huyện Vụ Bản thanh tra và đòi các anh hùng xưng đạo ra để ép buộc đạp ảnh. Quan cho đặt ảnh thánh giá ở giữa sân và gọi tên từng người phải đạp lên. Tất cả đều kiên quyết trả lời không đạp ảnh vì như thế là xúc phạm đến Chúa và chối đạo. Quan nổi giận truyền xích chân tay và đem phơi nắng mùa hè cho tới chiều rồi giam vào ngục. Sáng hôm sau, các ngài lại bị điệu ra trước mặt quan lớn và bị đem phơi nắng cho đến trưa. Quan lại hỏi xem có muốn đạp ảnh không để được tha. Thánh Ðaminh Mạo mạnh mẽ thưa thay anh em: "Tại sao các quan còn thử thách chúng tôi như thế này? Các ngài coi chúng tôi như trẻ con sợ hãi hình khổ hơn là sợ xúc phạm đến Thiên Chúa. Nếu muốn đạp ảnh thì chúng tôi đã làm ngay khi còn ở làng hay khi bị đưa ra phủ để khỏi bị tra tấn hành hạ chứ đâu có đợi đến bây giờ. Các ngài cứ làm như ý muốn, phần chúng tôi, không bao giờ đạp lên thánh giá của Ðấng Cứu Thế và chối đạo".
Nghe vậy quan án nổi giận truyền lính đem ra pháp trường chém đầu luôn.
Theo lời khai của Vinh Sơn Khoa, có mặt trong lúc hành hình, các ngài đọc Kinh Ăn Năn Tội, Kinh Phó Dâng và xin với lý hình chém ba nhát để kính Chúa Ba Ngôi. Hôm ấy là ngày 24-5, năm Tuất (16-6-1862). Có mặt trong lúc hành hình còn có các nhân chứng khác là Ðaminh Mậu, Maria Tường, Ðaminh Thể, Eloisa Mạo, Rôsa Tri và Maria Chúc. Xác các ngài được chôn ngay tại nơi chém và sau này khi tha đạo mới cải táng về Ngọc Cục.
Đã đọc: 1037 |