 Gia-xin-tô chào đời vào cuối thế kỷ XII tại Ka-mi-ên, giáo phận Bơ-rét-la-ô, mang tên là Giắc-kô (Gia-cô-bê), tới thế kỷ XIV được gọi là Gia-xin-tô. Là kinh sĩ nhà thờ Cơ-ra-cô-vi-a, năm 1220, Gia-xin-tô vào Dòng Giảng Thuyết tại Rô-ma.
Năm 1221, thánh Đa Minh cử Gia-xin-tô cùng với tu sĩ Hen-ri-cô Mô-ra-vi-a về lập Dòng tại Ba Lan. Ngay năm 1222, người đã thiết lập được tu viện tại Cơ-ra-cô-vi-a. Năm 1225, cha Giê-ra-đô Bơ-rét-la-ô, Bề trên Tỉnh tiên khởi tại Ba Lan đã phân phối các tu sĩ đi năm ngả, Giắc-kô đi lập tu viện tại Đăng-dích, thuộc miền Pô-mô-ra-ni-a, rồi tại Ki-ép. Sống tại đây từ 1229 đến 1233, người nổi tiếng về cuộc đời trong trắng và lòng tôn sùng nhiệt thành đối với Thiên Chúa Thánh Mẫu.
Hoạt động hăng say giữa những người theo Chính Thống và Công Giáo tại miền này, người đã rời khỏi thành trước khi các tu sĩ bị Quận Công Vơ-la-đi-mi-rô trục xuất. Trong những cuộc hành trình này, dân chúng còn ghi nhớ phép lạ người trải áo choàng trên mặt nước, cùng với các tu sĩ đồng bạn, đem theo Thánh Thể Chúa và tượng Đức Nữ Trinh vượt qua sông Vít-tu-la mà không ướt chân.
Người qua đời tại Cơ-ra-cô-vi-a ngày 15 tháng 8 năm 1257. Năm 1527, Đức Cơ-lê-men-tê VII tôn người lên bậc chân phước. Ngày 17-4-1594, Đức Cơ-lê-men-tê VIII ghi tên người vào sổ các hiển thánh.
Đã đọc: 151 |