www.tinvuiviet.net
Tủ sách | Suy niệm Tin Mừng | Ngày lễ Công Giáo | Radio Công Giáo | Nghe Giảng-Suy niệm ... | Cầu nguyện-Tâm sự | Hội Mân Côi
21:34 CDT Thứ năm, 28/03/2024

Menu

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 70

Máy chủ tìm kiếm : 2

Khách viếng thăm : 68


Hôm nayHôm nay : 19187

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 846881

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 19068076

Trang nhất » Tin Tức » Tin Mừng đời thường

Khi mình không làm được nữa, Chúa sẽ làm

Thứ bảy - 01/08/2015 09:20
Lòng Chúa thương xót

Lòng Chúa thương xót

Sống với Chúa một thời gian thì đau khổ, khó khăn ập đến như bóng đêm dài vô tận. Lúc đó, Vân không thấy Chúa nữa và cũng bỏ đạo. Vân kể: "Lúc đó, thấy ai đi lễ là tôi lại lẩm bẩm trách Chúa, rằng Ngài keo kiệt, rằng Ngài chỉ dụ tôi vào đạo chứ không yêu tôi thật. Vì với những khó khăn nặng nề tôi đang phải đối phó, chỉ cần Ngài đưa tay "búng một cái" là xong thôi mà".

"Ngày ấy, Chúa dụ tôi bằng ơn huệ của Người" - đó là lời quả quyết của một doanh nghiệp trẻ, Ðỗ Hằng Cẩm Vân (1971).

Vân kể: "Hồi nhỏ, lúc 12, 13 tuổi, tôi rất ghét những người có đạo. Họ cứ lợi dụng những dịp lễ lạc để ăn diện". Tuy miệng nói, trí suy như thế, nhưng hình như lòng cô không hẳn đã như vậy, nên vào dịp lễ Chúa Giáng Sinh năm 1986, một bạn Công giáo rủ đi lễ, Vân đi liền. Vào nhà thờ thấy hình đẹp, hát hay cũng thích. Lúc người ta lên rước lễ, Vân cũng lên theo, nhưng các anh chị giữ trật tự phát hiện đuổi về chỗ. Vân kể: "Quê thật, bị đuổi trước mặt mọi người. Lúc đó tôi ghét đạo hơn, vì đạo gì ích kỷ quá. Người ta lên ăn có một miếng bánh thôi chứ có gì nhiều đâu mà cũng không cho!". Nhưng cũng chính dịp ấy lại khơi lên trong lòng Vân vô vàn thắc mắc; tại sao người ta biết mình không có đạo? Hay là người ta có phép lạ? Tại sao chỉ có một miếng bánh nhỏ xíu mà ai cũng xếp hàng lên đón nhận một cách cung kính? Rồi Vân tự rút ra kết luận hành động cho mình: "Tôi phải học đạo, xem họ có bí mật gì!".

Khi cha Phụng, DCCT Sài Gòn hỏi: "Con học giáo lý để trở lại đạo?". Vân phản ứng lại: "Con có đạo đâu mà trở lại!". Quả vậy, tuy mang danh là Phật giáo, nhưng cả gia đình Vân  chẳng ai quy y cả. Hễ có chuyện xui quẩy hay chuẩn bị có việc khó khăn phải đối phó là ai nấy trong gia đình Vân đi tứ phía cúng bái. Hễ nghe chỗ nào "linh" là tới.

Những ngày đầu học giáo lý, Vân phải đối phó với sự chống đối của mẹ. Cứ mỗi lần muốn đi lễ, Vân phải nói dối là đi chơi với bạn mới không bị la. Học hết sáu tháng, mọi người đều xin rửa tội, riêng Vân xin học thêm một khóa nữa, vì Vân tự thấy khóa đầu mình "cúp cua" hơi nhiều. Nhưng thật hữu ích, nếu không có khóa hai chắc Vân sẽ mất đi cơ hội đặc biệt với Chúa. Vân kể: "Những ngày mưa, Vân đang lưỡng lự không biết có nên đi học giáo lý hay không, nên nảy ra ý xin Chúa cho tạnh mưa. Lời nguyện dứt thì mưa cũng hết. Thế là Vân phải đến lớp". Ðiều này Vân đã kiểm nghiệm nhiều lần, nếu mình cứ xin và để Chúa làm thì cái gì Chúa cũng cho mình được". Hết khóa thứ hai Vân xin rửa tội.

Sống với Chúa một thời gian thì đau khổ, khó khăn ập đến như bóng đêm dài vô tận. Lúc đó, Vân không thấy Chúa nữa và cũng bỏ đạo. Vân kể: "Lúc đó, thấy ai đi lễ là tôi lại lẩm bẩm trách Chúa, rằng Ngài keo kiệt, rằng Ngài chỉ dụ tôi vào đạo chứ không yêu tôi thật. Vì với những khó khăn nặng nề tôi đang phải đối phó, chỉ cần Ngài đưa tay "búng một cái" là xong thôi mà". Ở nhà lâu cũng buồn, nên một nữ tu, là bạn ngày xưa đến rủ đi lễ, Vân bắt đầu đi lại. Lúc ấy Vân đến với Chúa trong một tâm trạng vô định, không có gì cho Chúa, không làm được gì cho Chúa và cũng không biết xin Chúa gì nữa. Vân chỉ biết mình đã mất tất cả. Chính trong lúc kiệt quệ ấy, Chúa đã đến cứu chữa Vân, khơi lại niềm hy vọng cho Vân.

Vân lại hạnh phúc trở lại với Chúa và bắt đầu lao vào kinh doanh khách sạn. Vân quyết không để nơi mình làm ăn thành ổ của tội lỗi, nên dù có đến 58 phòng ở, Vân vẫn cứ báo là hết chỗ đối với những ai đến khách sạn có dấu hiệu không lành mạnh. Nhưng lạ một điều, Chúa lại gởi các tiệc cưới đến nhiều hơn để bù lại cho những thiếu hụt do từ chối đón khách "có vấn đề". Nhưng sự êm ả ấy không được bao lâu thì khách sạn của Vân đã bị kiểm tra. Vân bị gọi đi chất vấn, và có nhiều vấn đề mâu thuẫn nảy sinh mà bất cứ ai khi bước ra làm ăn kinh doanh cũng gặp phải, Vân cảm thấy thật chán chường.

Ngán ngẫm với công việc, Vân quyết định bán khách sạn. Nhưng ở thời điểm này ai dại gì mua khách sạn? Một lần nữa qua lời khẩn cầu của Mẹ Maria La Vang, Chúa đã giúp Vân bán được khách sạn.

Vân nói: "Khi lao vào công việc, mình vướng bận mọi sự, không thể đi đâu được, ngay việc đi tạ ơn Mẹ La Vang cũng không thể sắp xếp đi". Kỷ niệm 100 năm Ðại hội La Vang lần đầu tiên, Maria Martin Ðỗ Hằng Cẩm Vân đã tài trợ cho 25 người không có khả năng đi hành hương Ðức Mẹ La Vang, cả tiền xe lẫn ăn uống.

Tác giả bài viết: Nguyễn Lê Phan Anh

Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 2 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

Giới thiệu

Tin Vui Việt

Trang thông tin điện tử để tìm hiểu về Đạo Công Giáo.Mong rằng qua trang Tin Vui Việt này sẽ giúp Quý Vị hiểu hơn về đời sống đạo.Nguyện xin Chúa Thánh Thần luôn tác động để mỗi người nhận ra Thiên Chúa là Chân, Thiện, Mỹ.bbttinvui

Thánh Lễ - Kinh Nguyện

 



Thánh Lễ Trực Tuyến

Thăm dò ý kiến

Trong Mùa Chay bạn làm gì để tỏ lòng sám hối ?

Ăn chay. Hãm mình.

Bác ái, chia sẻ.

Hoán cải đời sống, đi xưng tội.

Năng tham dự thánh lễ.

Cầu nguyện nhiều hơn.