www.tinvuiviet.net
Tủ sách | Suy niệm Tin Mừng | Ngày lễ Công Giáo | Radio Công Giáo | Nghe Giảng-Suy niệm ... | Cầu nguyện-Tâm sự | Hội Mân Côi
10:14 EST Chủ nhật, 09/02/2025

Menu

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 107

Máy chủ tìm kiếm : 3

Khách viếng thăm : 104


Hôm nayHôm nay : 9920

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 353003

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 26566072

Trang nhất » Tin Tức » Vui buồn cuộc sống » Xã hội

Cha - con: Chúng ta khác nhau xa quá!

Chủ nhật - 31/05/2015 10:56
Cha và con

Cha và con

“Làm cha bây giờ khó lắm! Tôi cảm thấy mệt mỏi khi suốt ngày phải “chạy” theo tụi nó”. Đó là lời than thở của một người cha có hai đứa con đều trong lứa tuổi “nhạy cảm” (con gái học lớp 9 và con trai học lớp 12).

Có những ông bố đã phải xếp lịch đi đâu, làm gì với những đứa con, chi tiết và cũng dày đặc không kém lịch làm việc.

Chạy học, chạy đua với con

Có sạp vải ngoài chợ, ông T., nhà ở  Q.5, TPHCM đã “giao” hẳn cho vợ để có thể toàn tâm toàn ý lo cho hai đứa trẻ. Sáng sớm, ông đưa con đến trường rồi tạt ngang qua chợ để phụ vợ buôn bán. Đến giờ tan trường, ông chạy đi đón con về, lo cho con ăn uống rồi lại chở đi học.

Từ việc học thêm, đi mua sắm, đi chơi điện tử, đi bơi… ông đều “hộ tống” con mà không nề hà. Thậm chí, ngay cả việc đứa con trai của ông được bạn bè mời đi uống nước, ông cũng chịu khó “hoà đồng” bằng cách chở con đến tận chỗ hẹn rồi chọn một cái bàn nào đó trong quán để ngồi chờ.

Khi con gái mở lời muốn đi học lớp nhạc rap cùng với bạn, mặc dù không thể tiêu hóa nổi thứ nhạc có tiếng “vang trời” ấy nhưng ông vẫn kiên nhẫn “đèo” con đến trung tâm văn hoá rồi ngồi đó đợi …

Cũng “quản lý” con rất kỹ, là ông P., giáo viên, ở quận Phú Nhuận. Với con, ông luôn “tư vấn” trên mức nhiệt tình, từ việc theo đuổi môn chơi thể thao, “gu” âm nhạc, thời trang cho đến việc chọn nghề tương lai. Khổ nỗi, khoảng cách của hai thế hệ gần 20 năm nên “gu” của ông chưa hẳn là sở thích của con trai. Tuy vậy, vì không muốn bị coi là lấy quyền làm cha áp đặt con cái nên ông đành chiều con với tâm trạng “bằng mặt nhưng không bằng lòng”.

Biết con mê môn đánh box, nhưng ông luôn hướng con đến môn… tennis vì cho rằng nó có tính thể thao và sang trọng. Thấy con lẩm nhẩm những bài nhạc trẻ trong tivi, ông liền mua về mấy đĩa CD hoà tấu cổ điển. Ông thích con học sư phạm trong khi nó thích học du lịch. Tréo ngoe này cũng có lúc cả cha lẫn con đều không tìm giải pháp dung hoà được. Đôi khi cảm thấy sự khác biệt thế hệ, sở thích cha con quá lớn, chịu hết nổi, đứa con lên tiếng: “Vậy thì ba hãy tự đăng ký thi rồi ba tự đi học lấy”.

Cút bắt

Đ. Duy, mới 11 tuổi nhưng đã là cao thủ game và gõ bàn phím. Biết con có tính hiếu động và khoái vọc máy, ông Vũ, Q.3 lẳng lặng đi mua một đống đĩa học Anh văn để cu cậu bớt thời gian chơi game. Nhưng cũng chẳng vừa, với sự giúp sức của bà chị, thằng bé ngốn vèo mấy cái đĩa trong thời gian ngắn, nhưng nó tinh quái không cho ông Vũ hay mà lần nào ông kiểm tra, nó cũng phát âm, đọc bài ngon lành. Ngạc nhiên, ông đành thực hiện lời hứa cho nó chơi thoả thích khi đã xong xuôi bài vở. Dù vậy, ông vẫn tìm cách trị thằng con, không để nó qua mặt.

Dù tóc đã bạc màu, gõ bàn tính như… gà mổ, nhưng ông vẫn cập nhật máy chương trình tin học. Máy vi tính ở nhà, ông nhờ người bạn hướng dẫn cài đặt để có thể kiểm tra được những trang web, những phần nào, thời gian nào con ông đã… “rớ” tới. Thằng bé ngạc nhiên không biết sao ba nó đi làm mà vẫn biết rõ nó làm gì ở nhà.

Biết con khoái game, ông đã lén giấu bớt những đĩa game mới. Thằng bé đáo để đi gạ bạn bè hướng dẫn cách làm bài và phần thưởng của nó là những game cực mới. Có một lần, nó không cài đặt được game để chơi, nó gạ gẫm ông bạn giỏi tin học của ba: “Con biết chú Long cỡ nào cũng xử được, nhưng đảm bảo cái đĩa này không thể bẻ khóa được”. Vậy là chú nó “méc” với ông Vũ, nghe xong ông cấm tiệt nó không được online nữa. 

Bố bận và… giận!

Nhưng cũng có những ông bố quá bận, không thể chú tâm theo sát con mình như thế nào ở nhà. Chuyện “chiến tranh lạnh” giữa bố con cũng không tránh khỏi.

“Ổng có bao giờ dành thời gian cho tôi đâu. Gặp tôi chưa kịp nói gì vui thì “ổng” lại tiếp tục cằn nhằn, rồi than vãn là chiều nay có cuộc họp mà vẫn phải tốn thời gian lên đây. Thử hỏi nghe xong, làm sao mà tôi không bộc phát?”,  học viên B. của một trường cai nghiện tâm sự.

Bố là cán bộ cao cấp, mẹ - chủ một cửa hàng xe gắn máy nên B. dư dả tiền bạc ăn chơi và đã tìm đến ma tuý. Trong thời gian ở trường cai, B. như ngày càng ức chế bởi những lần vội vã thăm nuôi của bố hay những lần mẹ bận bịu không lên được mà chỉ gửi tiền... Không hiếm lần, B.  nổi giận vô cớ trong khoảng thời gian hiếm hoi thăm viếng ấy.

“Công việc làm đầu tắt mặt tối chứ có rảnh chút nào đâu. Vậy mà cứ mỗi lần lên thăm là nó lại “cứng đầu” như thế. Có chịu nổi không cơ chứ?”, bố của B. than.

Áp lực công việc đè nặng lên vai những người cha cũng góp phần làm cho mái ấm gia đình thêm lung lạc. D. - một thanh niên nhà ở Q.3 có những “ký ức kinh hoàng” về người cha của mình, kể: “Mỗi lần cha tôi đi làm về mệt và giận lên thì kế bên có vật gì là ông ấy cầm lên phang ngay. Có lần ông đã phang nguyên cây búa vào người anh trai tôi làm ảnh sợ quá bỏ chạy và từ đó không quay về nhà nữa. Còn tôi buồn riết rồi cũng đâm ra chán nên đã bỏ nhà đi làm ăn xa, thi thoảng mới ghé về chỉ để thăm mẹ ”.

Khi được hỏi vì sao không thể nối lại tình cảm với cha, D. thở dài: “Cha tôi vẫn chứng nào tật nấy. Khi say rượu lên thì không đánh con cũng gây sự chửi mắng vợ”.

Lặng buồn khi nhớ về đứa con trai của mình, đó là trường hợp của anh K., nhà ở Q.8. Vì bận bịu công việc kinh doanh nên anh ít có thời gian quan tâm đến con. Được mẹ cưng chiều từ nhỏ và bị bạn bè rủ rê, con trai anh đã sa vào con đường nghiện ma tuý. Khi phát hiện ra, anh hoảng hốt và tính đến chuyện đưa con mình đi trường cai, nhưng vì chiều theo ý vợ nên anh đành cho con cai “sống” tại nhà.

Hàng ngày anh đi làm, vợ anh vẫn dấm dúi đưa tiền cho con bởi không muốn con lên cơn vật vã, đau đớn. Anh quyết tâm bỏ hết công việc rồi đưa con lên trường cai nghiện. Để cho con có cảm giác không bị bỏ rơi, anh đã mạnh dạn xin vào làm giáo dục viên ngay tại trường cai ấy. Chỉ tiếc rằng, sau đó, con anh đã bị lây nhiễm AIDS rồi qua đời khi tuổi đời chưa đến 20. Nhìn anh K. gầy xọp người vì thương nhớ con, ai cũng thấy xót xa trước cảnh “tre già phải khóc măng non”!

Có lẽ chưa bao giờ khoảng cách giữa người cha và con lại phải chịu quá nhiều những áp lực từ công việc, lối sống, quan điểm và cách suy nghĩ đến thế. Một đằng, đứa con muốn khẳng định bản thân bằng cách thể hiện cái tôi của mình qua việc được “độc lập”. Đằng khác, ông bố vì áp lực công việc hoặc quá lo âu cho con cái trước những cám dỗ xấu nên đã khiến những đứa con cảm thấy bị bỏ rơi, hoặc ngược lại là bị… “nghẹt thở”. Nhưng dù có vì lý do gì, hay thiếu thời gian quan tâm đến nhau thì sẽ không khỏi tránh được cảnh… ở chung nhà nhưng lại quá xa nhau!

Nguồn tin: Sài Gòn Tiếp Thị

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

Giới thiệu

Tin Vui Việt

Trang thông tin điện tử để tìm hiểu về Đạo Công Giáo.Mong rằng qua trang Tin Vui Việt này sẽ giúp Quý Vị hiểu hơn về đời sống đạo.Nguyện xin Chúa Thánh Thần luôn tác động để mỗi người nhận ra Thiên Chúa là Chân, Thiện, Mỹ.bbttinvui

Thánh Lễ - Kinh Nguyện

 



Thánh Lễ Trực Tuyến

Thăm dò ý kiến

Chúng ta nên làm gì để nhiều người biết Thiên Chúa hơn ?

Cầu nguyện.

Đi lễ.

Sống bác ái.

Loan báo Tin Mừng.

Chu toàn nhiệm vụ hằng ngày.