Sự sống
Khi tôi đến nơi thì chiếc xe chở H. về quê sắp sửa lăn bánh. H là một thanh niên từ Hà Tĩnh vào tp. HCM lập nghiệp. Vừa học xong đại học nhưng H không được về quê trong tư thế vinh quy bái tổ. Anh phải về trong chiếc quan tài. Xung quanh bạn bè đến đông lắm, ai cũng khóc.
Tối ấy H đến dự đám cưới một người bạn. Giữa lúc mọi người đang đứng lên cụng ly chúc mừng. Một thanh niên bàn bên cạnh kéo nhầm ghế của H. H bảo: “Đây là ghế của tôi”, thì người kia lớn tiếng: “Tao thích lấy ghế của mày đấy, làm gì tao?”. Hai bên lời qua tiếng lại, những người chung quanh can gián …Rồi thôi, cuộc vui vẫn tiếp tục.
“Chỉ có vậy thôi, chị ạ” những người bạn của H cứ xót xa mãi bởi sau đó việc không ngờ đã xẩy ra. Khi H vừa bước ra khỏi nhà hàng, thì ba, bốn người cầm dao mác lao đến. Bị chém mấy nhát. H hốt hoảng chạy lẫn vào đám đông, một người lao theo đâm nhát cuối cùng. Nhát dao đâm từ phía gáy làm đứt tuỷ sống.
Những người bạn kể mãi không hết về những ngày H đi làm phụ hồ, tối về vội vã lau mồ hôi lên giảng đường nuôi giấc mơ trở thành kỹ sư xây dựng. Anh dành giụm từng đồng để đóng tiền học, để gởi về nhà. Những cái tết H nằm cô độc trong phòng trọ giữa giờ giao thừa, vì nếu về quê sẽ mất đi một món tiền chu cấp cho cha mẹ. H vừa nộp đồ án tốt nghiệp, đang mơ đến ngày mình đến công trường không phải trong vai một anh phụ hồ … Cuộc sống thì dài và khắc nghiệt như thế, nhiều hứa hẹn, đợi chờ như thế, vậy mà H lại chết vì một câu chuyện cỏn con, mạng sống con người bị cướp đi chỉ đơn giản như thế sao?