Mẹ là nguồn cậy trông

Mẹ Maria

Mẹ Maria

Tôi đã đứng lên và bước đi với một nỗi kinh ngạc. Sự kinh ngạc đã khiến tôi nghĩ đến ơn chữa lành mà tôi đã đặt hết vào “Bàn tay tràn trề quyền năng, bàn tay dịu dàng thương xót ân cần” của Mẹ.

Lời cuối cùng Chúa Giêsu nói với Mẹ Người là lời trối trăn vô cùng quí giá đối với tôi. Người đã nói như nói với chính tôi:
 
“Đây là Mẹ con.” (Ga 19,27)
 
Lời cuối cùng này đã ghi vào lòng tôi một dấu ấn không bao giờ có thể phai mờ được bởi, khi Chúa Giêsu đau khổ trong suốt cuộc khổ nạn vác thập giá lên đồi Calvariô, Người đã nhìn thấy Mẹ Maria từ xa, đến gần và rồi là ôm ấp thân thương. Không có niềm xúc động lòng người mãnh liệt nào bằng hình ảnh đầy dịu ngọt và cũng đầy ăm ắp tình mẹ con.
           
            Bao nhiêu đau khổ từ cuộc khổ nạn đầy thương tích. Thế mà Chúa Giêsu vẫn đứng vững, vẫn tiếp tục leo lên núi Sọ với tất cả một lòng trung tín vâng phục. Bao nhiêu cay đắng tủi nhục đè lên tâm hồn và thân xác của Chúa. Nhưng tất cả đều không làm Người gẫy đổ và tan nát. Cảm nghiệm của tôi về sức chịu đựng bền bỉ của Chúa chính là tình mẫu tử mà Chúa đã cảm nếm được, đã thêm sức mạnh cho Người trong cuộc hành hình kinh khủng của bọn đao phủ.
 
Chính vì trải qua cảm xúc quá đỗi bình an, êm ái do Tình Mẹ ấy mà Chúa đã không thể nào không trao lại Mẹ Maria cho loài người trong cuộc đời lữ hành trần gian đầy những thử thách và đau khổ trước khi về “Nhà Cha”. Một tình yêu không chỉ để xóa tội nhân loại trong thần thánh mà còn là tình yêu bằng tất cả trái tim của một con người trần thế, một con người hiện sinh, một con người tràn đầy trái tim nhân loại. Trái tim của Thiên Chúa làm người đã thấu hiểu tâm hồn thiết thực của con người, của tha nhân, của một đàn em đông đúc đang còn phải trải qua những gánh nặng chồng chất. Vì thế, Ngài đã quá đồng cảm nên Ngài đã nói:
 
“Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng.” (Mt 11,28)
 
Và Ngài đã bồi dưỡng bằng nhiều phương cách khác nhau. Nhưng cách êm ái đối với tôi, đấy chính là Mẹ Maria, người mẹ yêu quí của Ngài cho tôi, cho chính tôi đây.
 
Tôi được một linh mục thân quen ở Mỹ để lại một bức tượng Đức Mẹ Mễ Du bằng đá cẩm thạch. Bức tượng nhỏ nhắn và xinh xắn mà vị linh mục đó đã mua tại thánh địa Mễ Du và đã thánh hiến dưới chân Mẹ. Ngoài bức tượng vô giá trên, người còn tặng tôi một bài “Thánh ca Đức Mẹ Mễ Du” do nữ nhạc sĩ Hải Triều phổ nhạc. Lời nguyên tác của linh mục Fr. Stanko Vasilj. Lời Việt do linh mục Jos. Nguyễn sông Núi.
 
Tôi đã tập đi tập lại bài hát và đã làm rung động tâm hồn tôi không chỉ bằng giai điệu êm ái mượt mà mà còn bằng ngôn từ rất ư là gần gũi bình dị thân thương. Trong đó có đoạn viết:
 
Mẹ ơi, xin Mẹ nhìn trông vỗ về. Cùng xin Mẹ ủi an chở che. Bàn tay của Mẹ tràn trề quyền năng. Bàn tay Mẹ rất dịu dàng, thương xót ân cần đặt trên chúng con.”
 
Đến một ngày nọ, cách nay hai năm. Vì là một người bại liệt đi đứng lê lết rất khó khăn, nên sau khi ngủ dậy, tôi tìm cách đi vệ sinh. Bất ngờ, tôi không còn giữ vững thân mình trên đôi chân quá yếu ớt. Nên tôi đã quị xuống rất mạnh. Một cơn đau kinh khủng đã buộc vợ tôi phải lôi tôi ngồi trên một chiếc ghế nệm gần đó. Gần một buổi sáng đau nhức vì hai gót chân đã quá ê ẩm và thâm tím. Cơn đau kéo dài. Nhưng khi nhìn lên tượng Đức Mẹ Mễ Du, tôi nhớ lại lời Chúa Giêsu nói với Đức Mẹ dưới chân thập giá. Và tim tôi bừng lên một khát vọng cậy trông vào Mẹ.
 
Tôi lấy bản nhạc “Thánh ca Đức Mẹ Mễ Du” và bắt đầu hát với tất cả niềm tin yêu và cậy trông. Sau bốn lần hát đi hát lại vời lòng thiết tha khôn nguôi, với một rung động tận sâu cõi lòng. Tôi cảm thấy êm ái lạ thường. Tôi cảm nhận một sự bình an rất sảng khóai. Và khi có nhu cầu cần phải đi, thoạt tiên tôi cứ ngỡ sẽ phải lê lết, sẽ phải nhờ người dìu đưa. Nhưng thật bất ngờ. Đôi chân tôi đã trở lại bình thường, không còn cảm giác đau nhức nữa.
 
Tôi đã đứng lên và bước đi với một nỗi kinh ngạc. Sự kinh ngạc đã khiến tôi nghĩ đến ơn chữa lành mà tôi đã đặt hết vào “Bàn tay tràn trề quyền năng, bàn tay dịu dàng thương xót ân cần” của Mẹ.
 
Đó là dấu ấn ghi đậm trong cuộc đời tôi từ khi tôi trở về với Chúa. Cuộc trở về của tôi luôn có sự dìu dắt của Mẹ vì Mẹ đã dậy tôi: “Người bảo gì, anh cứ làm theo.
 
Mẹ là nguồn cậy trông của tôi.
 
Đó là lời kết thúc bài viết này với một lòng chân thành cùng gửi đến những ai chưa đặt niềm cậy trông nơi Mẹ. Hãy đến với Mẹ Maria bằng tâm tình người con mà Chúa Giêsu đã trao ban:
 
Đây là Mẹ con”
 
 và bằng niềm tín thác vâng theo Mẹ:
 
 “Người bảo gì, các con cứ làm theo.”
 
Lạy Mẹ Maria, con xin tạ ơn Mẹ ví Mẹ là nguồn cậy trông của con! Amen.


Tác giả bài viết: Phêrô Vũ Văn Quý