Một tác giả viết truyện phim ở Hollywood nói về phép lạ hồi sinh của mình

Joe Eszterhas

Joe Eszterhas

Tác giả của những cuốn truyện phim giật gân đen tối Basic Instant, Jagged Edge và Showgirls sắp xuất bản một cuốn sách không giống bất cứ phim truyện nào ông đã viết trước đây. Đó là câu chuyện về cuộc hoán cải tâm linh từ một nếp sống hưởng thụ chuyển sang cuộc đời tận tụy vì Đức Kitô và vì gia đình.

Trong cuốn sách của mình với tựa đề “Người vác thập giá: Hồi ký về Đức tin (Crossbearer: A Memoir of Faith), ông Joe Eszterhas, cựu biên tập viên của tạp chí Rolling Stone, đã dẫn giải về cuộc trở lại của ông.
 
 Eszterhas lớn lên trong các trại tị nạn ở Hung gia lợi (Hungary) những năm Thế chiến thứ II, sau đó tới sống tại các khu hẻm sâu vùng Cleveland. Chính tại nơi đây ông đã kiếm sống bằng nghề làm phóng viên cảnh sát, chạy đua hàng ngày tường thuật “không biết bao nhiêu những vụ bắn giết” và “những cuộc náo loạn trong đô thị” như lời ông thuật lại với Toledo Blade.
 
 Vào lúc đó, cuộc đời ông rất mực đen tối – một cuộc đời chứng kiến những chết chóc, ám sát, tội ác và bất ổn. Ông mô tả những bài viết của ông cũng đen tối như thế và cũng “khiêu dâm” nữa.
 
 Vào mùa hè năm 2001, Eszterhas được chẩn đoán mắc bệnh ung thư cổ họng. Các bác sĩ đã chữa trị bằng cách cắt đi 80% thanh quản, bắt ông phải bỏ uống rượu và hút thuốc ngay lập tức.
 
 Eszterhas lúc đó 56 tuổi. Ông đã sống một nếp sống man dại và ông biết rằng không dễ gì mà thay đổi được những thói quen đã tiêm nhiễm từ lâu.
 
 Cuộc biến cải
 
 
Một hôm, theo lời Eszterhas mô tả, “nóng như ở địa ngục”, và ông đang đi bách bộ trên con đường hai bên có những hàng cây ở vùng lân cận, bỗng ông cảm thấy mình đã như rớt xuống đáy vực thẳm.
 
 Eszterhas mô tả tình trạng tâm trí lúc đó: “Tôi sắp điên lên được. Tôi bồn chồn hốt hoảng. Người tôi co rúm. Tôi run rẩy. Tôi không còn chút kiên nhẫn để làm được bất cứ chuyện gì… Mỗi một đầu dây thần kinh trong tôi đòi hỏi rượu và thuốc.”
 
 Ông ngồi xuống vệ đường và bắt đầu khóc. Giữa những đợt khóc đó, ông bắt đầu cầu nguyện: “Chúa ơi, xin giúp con.”
 
 Từ bé đến giờ ông đã bỏ cầu nguyện. Ông viết: “Tôi không thể tin được mình đã thốt lên như thế. Tôi không hiểu tại sao tôi nói thế. Trước đây chưa bao giờ tôi nói như vậy.”
 
 Thiên Chúa đưa tay của Người
 
 
Eszterhas ngay lập tức tràn ngập một niềm bình an. Ông không còn bị co giật nữa. Ông hết còn run rẩy. Ông thấy một luồng ánh sáng lung linh, chói chang, gần như làm mù đôi mắt khiến ông phải lấy hai tay che mặt.
 
 Tương tự như Saulê đã thấy một luồng sáng chói lòa con mắt trên đường đi tới Damas, Eszterhas đã nhìn thấy ánh sáng của Đức Kitô.
 
 Eszterhas mô tả cảm nghiệm này thật “tuyệt đối lớn lao”.
 
 Ông đã đi từ chỗ hoài nghi không biết có thể sống hết cuộc đời mà không có rượu có thuốc, đến chỗ nhận thức được rằng mình có thể “đánh bại được chính mình để thắng thế.”
 
 Sống Đức tin Công giáo
 
 Kể từ năm 2001, khi có được cảm nghiệm giống như của thánh Phaolô trên đường đi Damas, ông và vợ đã tham dự thánh lễ đều đặn tại nhà thờ Công giáo địa phương.
 
 Trong cuốn sách của mình, Eszterhas thành thực nói cả đến những quan niệm ông có về tai tiếng lạm dụng tình dục của một số giáo sĩ. Vì sự lạm dụng và những vụ bao che, Eszterhas cho biết ông tiếp tục chiến đấu trong nội tâm để còn tin tưởng vào Giáo hội. Ông giải thích rằng ông và vợ quyết định là họ không thể - với lương tâm ngay thẳng - dâng cúng tiền bạc cho giáo hội, và đa nghi không dám để cho con trai ở một mình với mấy vị linh mục trong các lớp dậy giáo lý.
 
 Cuốn sách cũng mô tả bài giảng của các linh mục thường nhàm chán và lan man không chủ định. Đi tìm nội dung sâu sắc và năng động hơn, Eszterhas tham gia một loại siêu thánh đường (mega-church) không thuộc giáo phái nào. Nơi đó bài giảng thuyết có mạnh mẽ đấy, nhưng ông đã rời bỏ, tâm hồn cảm thấy trống rỗng vì không có Phụng vụ và Thánh thể.
 
 Ông viết: “Có thể có một giáo hội đầy những kẻ phạm tội ấu dục và những người có tội che dấu tội lỗi của những tên tội phạm khác… có thể có một giáo hội thối nát vì giả hình, lừa dối, và tham nhũng…nhưng cảm nghiệm về siêu thánh đường dậy chúng tôi biết rằng chúng tôi là những người Công giáo bị giam hãm.”
 
 “Phép Thánh thể với sự hiện diện của Mình và Máu Chúa Kitô, trong tâm tưởng của tôi, là một cảm nghiệm vĩ đại đối với tôi. Tôi thấy rằng việc rước lễ đối với tôi là một sức mạnh. Đó gần như một cảm thức được nâng cao lên.”
 
 Hiện nay Eszterhas tiếp tục nhận được nhiều yêu cầu viết về các đề tài tăm tối, xấu xa. Tuy nhiên, ông vẫn duy trì quan niệm rằng ông đã “dành ra quá nhiều thời giờ trong cuộc sống để thám hiểm khía cạnh đen tối của nhân loại rồi và không muốn đi thêm vào đó nữa.”
 
 “Thành thực mà nói, cuộc đời tôi đã thay đổi từ lúc Thiên Chúa đi vào lòng tôi. Tôi không còn thiết tha gì đến bóng tối nữa. Tôi có bốn đứa con trai tuyệt vời, một người vợ tôi tôn quý. Tôi thích thú được sống, tôi yêu thương và tận hưởng mọi giây phút trong cuộc đời mình. Nhãn quan tôi đã bừng sáng và tôi không muốn lại đi trở về những vùng tối tăm đó.”
 
 “Được Chữa Lành như một Phép lạ”
 
 Niềm lạc quan về cuộc đời còn được tăng cường mạnh mẽ hơn nữa khi người y sĩ giải phẫu cho ông biết hồi năm ngoái rằng ông không cần đến thăm bệnh nữa.
 
 Eszterhas nói: “Ông ta đã dùng từ ngữ ‘khỏi bệnh’, một từ ngữ các chuyên viên chữa trị ung thư thường không sử dụng. Ông ấy bảo tôi không phải trở lại khám bệnh nữa, các tế bào của tôi đã được tái tạo tới độ người ta không thể chỉ nói là đã có ung thư ở đó, mà còn không thể bảo là đã có giải phẫu ở đó nữa.”
 
 Naomi vợ tôi và tôi dĩ nhiên là cực kỳ hoan hỉ khi ông ta nói với chúng tôi như thế. Tôi thiết nghĩ đây thực là một ơn phước lạ lùng.”
 
 Eszterhas bị thúc đẩy phải viết cuốn sách, coi đó như “một lời cảm tạ Chúa” và để cho mọi người biết điều Người đã thực hiện nơi tôi.”
 
 Vợ ông luôn luôn là người trợ lực. Khi ông hoàn tất cuốn sách, bà đã ôm hôn ông và nói: “Đó chính là điều em cảm nghiệm được. Em rất hãnh diện về điều đó.”

Tác giả bài viết: Phụng Nghi